CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Kể cả khi chuyện này không có liên quan đến con trai, mà bệnh viện trung ương kiêu ngạo tùy tiện làm bậy như thế, thì lễ bộ cũng phải có trách nhiệm giám sát sửa chữa.

Hiện giờ, thuốc thần không chỉ có cứu được vợ mình, mà trong tương lai sẽ có nhiều người được cứu hơn nữa, vậy mà bệnh viện trung ương lại định ngang ngược đi chèn ép người ta?

Lễ bộ sao có thể ngồi yên nhìn bệnh viện trung ương làm xăng làm bậy?

“Yên tâm đi, ngày mai cha đi lễ bộ, nhất định sẽ phái người đi điều tra cho rõ ràng.”

“Con có thể nói với sư phụ con là cứ yên tâm mà đi làm, chỉ cần thuốc của cậu ta có thể trị bệnh cứu người và không có bất cứ vấn đề nào, thì sẽ không ai có thể ngăn cản thuốc được bán ra thị trường.”

“Lễ bộ sẵn lòng mở đường cho loại việc lợi quốc lợi dân như thết Chúng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào cản trở sự phát triển và lớn mạnh của trung y!”

Nghe lời đảm bảo của cha, Khương Thái Thanh cực kì vui mừng, lập tức báo tin tức tốt với sư phụ.

'Thấy con trai dường như đã bỏ đánh bạc, lại thêm vô cùng tích cực làm việc, ông bà Khương đều rất vui mừng.


“Thanh Nhị, sư phụ con là người có bản lĩnh lớn, con cần phải theo người ta học hỏi đàng hoàng rồi làm việc cho tốt, đừng để lãng phí cơ hội.” Bà Khương dặn dò.

“Vâng!” Khương Thái Thanh gật mạnh đầu, nói: “Cha mẹ yên tâm đi, lần này con nhất định sẽ làm nên chuyện, sẽ không để cho cha mẹ mất mặt nữa.”

Cùng lúc đó, Liễu Thanh Đài cũng cầm phần thuốc của mình về nhà.

Nhà họ Liễu bọn họ chính là hoàng thân quốc thích. Cha anh ta quản lý phủ 'Tông Nhân, chính là cơ quan quản lý các công việc trong hoàng gia. Ví dụ như là sắp xếp danh sách họ hàng, cập nhật gia phả, ghi chép tên tuổi thứ tự con cháu hoàng gia, và tất cả các loại chuyện liên quan đến hôn tang gả cưới.

“Ông nội Hoàng?”

Liễu Thành Đài vừa về đến nhà liền thấy một vị thành viên hoàng thất có uy vọng cực cao trong tộc, cũng là một trong chín lão.

Cha anh ta có thể làm việc thuận lợi, ít nhiều gì cũng có sự ủng hộ của ông Hoàng...


Nếu không có sự ủng hộ của đám đại lão, thì đám người hoàng thất ngạo mạn kia sao có thể coi trọng phủ Tông Nhân?

“Thành Đài về rồi hả?” Ông Hoàng cười hỏi.

Liễu Thành Đài nhìn quanh, không thấy bóng dáng cha mẹ đâu, bèn ngồi xuống trò chuyện với ông Hoàng.

Sau khi chào hỏi vài câu, Liễu Thành Đài tò mò hỏi: “Cha cháu chưa tan làm. Ông nội Hoàng đến đây sớm vậy là có chuyện gì ạ?”

“Ha ha, cũng không có chuyện gì lớn.” Ông Hoàng vuốt râu, cười nói: “Ông tìm cha cháu để ngầm bàn về chuyện hậu sự của ông. Ông không thích phô trương, cứ làm đơn giản thôi là được rồi.”

Cái gì?

Hậu sự?

Liễu Thành Đài thấy ông Hoàng đang êm đẹp mà ngồi ngay đây, sao lại bàn tới chuyện hậu sự rồi?

“Ông nội Hoàng, ông đừng nói đùa nữa.” Liễu Thành Đài cười khổ nói: “Đang yên lành nói mấy chuyện này làm gì?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi