CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

Đúng như suy đoán của Diệp Lâm, tuy rằng bốn tên đồ đệ của anh đều là ăn chơi trác táng, nhưng mà sau lưng bọn họ lại là phủ Thuận Thiên, phủ Tông Nhân, Lễ bộ và Viện kiểm sát.

Những viên đan dược kia trong lúc vô tình đã ban ơn cho các nhân viên đến từ các bộ môn, và anh sẽ được đáp lại gấp mười lần trăm lần trong tương lai.

Ví dụ như bệnh viện trung ương, nếu bọn họ muốn gây chuyện với anh thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ trước đã.

Không cần anh phải ra tay, thế lực phía sau các đồ đệ của anh cũng đủ để giải quyết rồi.

“Long Vương đại nhân!”

Diệp Lâm mới vừa tách ra với bốn tên đồ đệ thì nhận được tin tức từ bên Long môn.

Lam Long đã suốt đêm lùng bắt Hoàng Long ở Doanh Châu trở về, đang đợi anh đến để xử lý.

Diệp Lâm đi vào Long Môn, gặp được Hoàng Long.


Anh ta tên là Hoàng Tiềm, hàng năm làm việc ở vùng Phụng Thiên, cũng khá là nổi tiếng. Anh ta từng là ứng cử viên nặng kí cho chức vị Long Vương.

Chiều cao tám thước, lưng hùm vai gấu, nhìn xa từ phía sau giống như một con gấu nâu khiến người ta sợ hãi.

Hiện giờ, anh ta giống như một con cá mắc cạn, bị người bắt cóc, không thể chạy thoát. Dù vậy, trên mặt anh ta vẫn tràn đầy vẻ không phục.

Long Vương, tôi ra Long Vương lệnh triệu tập mọi người. Vì sao lại không thấy anh đến?” Diệp Lâm ngồi trên ghế Long Vương, lạnh giọng chất vấn.

“Hừ, tôi chỉ nhận cha nuôi là Long Vương! Cái loại người không rõ lai lịch như anh đấy hả, anh nói mình là Long Vương thì là Long Vương sao?”

Hoàng Long không phục mà hừ lạnh.

“Cha nuôi mất tích nhiều năm, Long Vương lệnh đột nhiên xuất hiện, các người không thấy lạ hả?”

Hoàng Long nói với mọi người xung quanh: “Chẳng lẽ các người không nghĩ đến chuyện cha nuôi bị anh ta hại, Long Vương lệnh bị anh ta đoạt hay sao?”


“To gan!” Hắc Long nghe vậy thì lạnh giọng quát lớn: “Long Vương đại nhân tiếp nhận

truyên thừa từ lão Long Vương, nắm giữ long quyền chín thức! Nếu anh không phục thì có thể thử một lần!”

Hoàng Long nói: “Thử thì thử! Để tôi xem tân Long Vương rốt cuộc có năng lực gì mà dám tự xưng là Long Vương?”

Lúc Hoàng Long nói chuyện, mọi người đã buông tay thả Hoàng Long ra.

Sau khi thoát khỏi trói buộc, Hoàng Long có một loại cảm giác như cá gặp nước, tinh thần phấn chấn, chuẩn bị đi đánh nhau với Diệp Lâm.

“Haizz...” Lúc này, Lam Long thở dài nói: “Hoàng Tiềm, hai ta qua lại thân thiết, tôi tốt bụng đi bắt anh, chính là vì để anh chuộc tội với Long Vương đại nhân, không ngờ anh lại cố chấp đến như thế, còn dám xúc phạm Long Vương đại nhân nữa, đúng là không biết sống chết mài!”

“Hiện giờ chúng tôi đi theo tân Long Vương, thực lực đều tăng lên rất nhiều, dù là người nào cũng có thể đánh thắng được anh, vậy mà anh còn mơ mộng thắng được Long Vương đại nhân hả? Anh đã quên là mình thua trong tay tôi, bị tôi bắt tới đây hay sao?”

Nghe vậy, Hoàng Long vừa sốc vừa giận, còn có cả không phục nữa. “Tôi chỉ là bị anh đánh lén thôi, chứ đánh ngay mặt thì chắc gì tôi sẽ thua!”

“Thế hả?” Lam Long cười ha hả, nói với Diệp Lâm: “Long Vương đại nhân, cứ giao anh ta cho tôi đánh đi, giết gà cần gì dao mổ trâu!”

Với thực lực hiện giờ của Lam Long, cho dù Lam Long có nhường Hoàng Long một bàn tay, thì cũng có thể nhẹ nhàng thắng được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi