CUỒNG LONG VƯỢT NGỤC

“Bây giờ anh đã biết sự lợi hại của Long Vương đại nhân chưa?” Lam Long khó lắm mới kéo Hoàng Long bị thương nặng ra khỏi mặt tường.

Tuy rằng anh ta nhặt lại được một cái mạng, nhưng mà cả người bị thương nặng, tứ chỉ đều gãy, ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, hơi thở thoi thóp.

Lam Long thở dài, vốn định giúp đỡ anh ta một lần, nào ngờ anh ta vẫn chủ động đi tìm đường chết.

Lúc nãy Lam Long chủ động xin đánh nhau, là vì biết nếu để Long Vương ra tay thì Hoàng Long sẽ có chín phần chết một phần sống.

Bây giờ thấy thì quả nhiên là như vậy.

“Hừ, đây chính là kết cục khi dám bất kính với Long Vương!”

“Long Vương tha cho anh một mạng chính là may mắn của anh. Còn không mau cảm ơn Long Vương?”

Đám người Hắc Long đương nhiên là không thương hại anh ta. Người ta có câu người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Lúc nãy bọn họ đã hết lòng hết dạ khuyên nhủ anh ta rồi.

Bây giờ Hoàng Long đã tự mình nếm thử sự lợi hại của tân Long Vương, coi như là có chết cũng nhắm mắt.


“Hít hà...” Hoàng Long bị vứt trên mặt đất, vừa chấn động vừa sợ hãi.

Anh ta nhớ lại lời nói của đám Lam Long lúc nấy. Bọn họ không hề nói quá, thậm chí còn nói khiêm tốn nữa.

Trải qua trận chiến vừa rồi, Hoàng Long mới thật sự cảm nhận được mùi vị bị nghiền áp toàn diện.

Thảo nào thực lực hiện giờ của đám người Lam Long cao hơn mình. Đây chính là chỗ tốt và cơ duyên khi nhận chủ nhân mới.

“Hoàng Long, anh có phục chưa?” Diệp Lâm hỏi.

“Phục! Phục rồi!” Hoàng Long giống như một con chó chết quỳ rạp xuống đất, cả người không thể nhúc nhích, chỉ còn đầu là có thể động, liên tục gật đầu tỏ ý phục rồi.

“Tôi đã phát Long Vương lệnh ba lần, lần nào anh cũng từ chối nhận. Nếu là tình huống bình thường, thì anh chắc chắn là phải chết!”

Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng nể tình anh là con trai nuôi của lão Long Vương, còn cực kì trung thành với lão Long Vương, nên tôi tha cho anh một mạng.”


“Cảm ơn Long Vương, cảm ơn Long Vương...” Hoàng Long dập đầu liên tục, chỉ là trong lòng lại cảm thấy buồn bã.

Hiện giờ anh ta đang bị thương nặng, cho dù nhặt lại được một cái mạng, thì e là quãng đời còn lại cũng không vui vẻ. Thật sự là không cam lòng khi bị tàn phế như vậy!

Lúc này, Diệp Lâm đưa một viên đan dược cho Lam Long, bảo Lam Long cho. Hoàng Long uống.

“Cảm ơn Long Vương ban thuốc!” Thấy vậy, Lam Long vội vàng cảm ơn thay bạn mình.

Sau đó, trong tình huống Hoàng Long không hiểu ra sao, Lam Long nhét mạnh đan dược vào trong miệng Hoàng Long.

Đan dược vào miệng là tan, dược hiệu nhanh chóng tản ra, tẩm bổ xương cốt và kinh mạch của anh ta.

Hơn mười phút sau, Hoàng Long bật một cái cá chép lộn mình, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, mặt mày tràn đầy vẻ khó tin.

“Tôi... tôi khỏe lên rồi... rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

Hoàng Long cảm thấy là mình đang nằm mơ, thầm nghĩ có phải là mình đã đau đến mức ngất xỉu rồi nằm mơ hay không?

Nếu không thì tứ chỉ đều gấy, ngũ tạng bị thương, sao có thể lành lặn trong một thời gian ngắn như vậy chứ?

“Tân Long vương không chỉ có giỏi võ đạo, mà còn giỏi cả y thuật nữa!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi