“Đúng vậy, trước đây cũng chưa từng nghe nói ba nước sẽ cử cao thủ ở đẳng cấp cao này tới, ta thấy Dạ quốc chúng ta lần này thua chắc rồi, Cố Thanh Hy là một kẻ ăn hại, Diệp Phong thì là một thường dân, còn Trạch Vương cho dù lợi hại cũng không thể so sánh với họ?”
“Trời ạ, ta đã đặt cược cho Trạch Vương cả ngàn lượng bạc, bây giờ phải làm sao mới tốt đây?”
“Ta cũng đặt hai ngàn lượng”.
“Ngươi nói xem bọn họ đúng là quá trơ trẽn, trạng nguyên của một nước cũng không biết ngại ngùng mà tới tham gia đại hội đấu văn”.
Bỗng nhiên công công thái giám kéo căng cổ họng, hét lên một tiếng chói tai: “Hoàng thượng giá đáo…”
Mọi người dồn dập đứng dậy nghênh đón, văn võ bá quan của Dạ quốc cùng người của Học viện Hoàng gia đều ào ào quỳ xuống.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Mọi người đều quỳ rạp xuống, nếu Cố Thanh Hy không quỳ liền hiện ra có chút chói mắt.
Nhưng kêu nàng quỳ xuống trước người khác là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Cố Thanh Hy dứt khoát nửa quỳ, coi như nể mặt hắn ta, hành một lễ.
Hoàng đế mới mười lăm, mười sáu tuổi, nét non nớt trên mặt còn chưa tan hết, ngoại hình ngược lại thanh tú, hôm nay hắn mặc một thân hoàng bào màu vàng tươi ngồi lên trên ghế ở chính giữa.
Hắn quét mắt nhìn toàn trường, cao giọng nói: “Đứng dậy ngồi vào chỗ đi”.
“Tạ hoàng thượng”.
“Các vị sứ giả đường xa tới ghé thăm, vất vả rồi”, gương mặt Dạ Hoàng ánh lên vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ tới ‘chất lượng’ người được các quốc gia phái tới lại cao như vậy.
Sứ thần Hoa quốc cười đáp: “Chúng ta từ Hoa quốc tới đây, một đường này được chứng kiến sự rộng lớn và phồn vinh giàu có của Dạ quốc thực sự khiến người ta phải ngưỡng mộ không thôi mà”.
Lời nói của sứ thần Hoa quốc chớp mắt đã khiến tâm trạng của Dạ Hoàng trở nên vui vẻ hưng phấn, hoàn toàn quét sạch mây mù trước đó.
Hắn phất tay, nâng giọng nói: “Đại hội đấu văn lần này được tổ chức tại Dạ quốc là vinh hạnh của Dạ quốc, do đó nếu ai có thể giành được giải cao nhất, ngoại trừ ban thưởng 5.
000 lượng vàng, 12 hòm châu báu, phàm là đàn ông của Dạ quốc ta đều có thể trực tiếp vào triều làm quan, quan bái tam phẩm, nếu là nữ sẽ phong cáo mệnh tam phẩm, nếu là người thuộc Sở quốc, Hoa quốc, Triệu quốc thì chính là khách quý của Dạ quốc”.
Phía dưới như bùng nổ, không ít người nhao nhao bàn tán.
Quan bái tam phẩm, cái này không thấp đâu.
Hơn nữa… tiền thưởng cũng quá nhiều rồi có được không?
Phần thưởng trước đây tối đa là 1.
000 lượng vàng và chỉ có sáu hòm châu báu.
Không đợi bọn họ thảo luận xong, một câu nói của Dạ hoàng ngay lập tức khiến bầu không khí toàn trường ngưng trọng lại.
“Hơn nữa, trẫm còn chắp tay giao lại bảo vật truyền quốc chuông Phá hồn cho người đó”.
Ồ…
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Cố Thanh Hy nhạy bén cảm nhận được cơ thể đang ngồi thẳng tắp của Diệp Phong đột nhiên cứng đờ, hơi thở có chút hỗn loạn.
Trong mắt không ít sứ giả của ba nước hiện lên tia tham lam.