Ngay cả Kỳ Thánh và Thi Tiên cũng khẽ nhướng mày.
Các triều thần Dạ Quốc lần lượt khuyên nhủ: “Hoàng thượng không thể được, chuông Phá Hồn là bảo vật truyền quốc của Dạ Quốc, xưa nay chỉ truyền cho đương kim thiên tử, đây là bảo vật quý giá, há có thể tùy tiện tặng cho người khác”.
“Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban”.
Cố Thanh Hy đột nhiên hiểu ra gì đó.
E là sứ giả ba nước trước đó đã biết Dạ Hoàng sẽ chắp tay tặng chuông Phá Hồn, vì vậy mới mang đến đây nhiều cao thủ như vậy.
Cố Thanh Hy ngoắc ngoắc tay, hỏi: “Tiểu Hiên Hiên, chuông Phá Hồn đó là cái gì vậy?”
“Sao cô cái gì cũng không biết thế? Nghe nói, chuông Phá Hồn có thể cải tử hoàn sinh, cũng có thể nâng cao võ công, thậm chí có thể giúp giành được cả thiên hạ, nghe nói hoàng đế khai quốc của Dạ Quốc chính là dựa vào chuông Phá Hồn mới dễ dàng lập nên Dạ Quốc, vì vậy chuông Phá Hồn cũng trở thành chí bảo của Dạ Quốc, xưa nay chỉ truyền cho thiên tử”.
Cố Thanh Hy cười chế giễu.
Nếu chuông Phá Hồn kia thật sự có thể cải tử hoàn sinh, thiên tử của Dạ Quốc bao năm qua sao lại đều quy thiên chứ?
Chứ đừng nói đến có được cả thiên hạ.
Dạ Hoàng chắc hẳn cũng biết đạo lý này, cộng thêm một vài người thổi gió bên tai, vì vậy mới chắp tay tặng đi.
Quả nhiên, sắc mặt của Dạ Hoàng liền trở nên khó coi, tức giận nói: “Vua không nói chơi, trẫm đã nói rồi, người nào giành hạng nhất, người đó sẽ có được chuông Phá Hồn, việc này không ai được phép nói thêm nữa”.
“Hoàng thượng…đây là bảo vật tổ tiên truyền lại”.
“Hiện tại trẫm mới là thiên tử của Dạ Quốc”.
Đế Sư còn muốn khuyên tiếp, mấy đại thần ở một bên liền giữ lấy ông ta, thấp giọng nói: “Hiện tại sứ giả ba nước đều ở đây, nếu hoàng thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban, chẳng phải sẽ không thể ngẩng cao đầu trước tất cả mọi người trong thiên hạ sao, ba nước càng có lý do công kích Dạ Quốc, bây giờ chỉ có thể hy vọng Trạch Vương có thể giành được hạng nhất”.
“Nhưng…những người của ba nước đến tham gia đều là những người uyên bác danh chấn thiên hạ, Trạch Vương thực sự có thể thắng được sao?”
“Tài năng và học vấn của Trạch Vương cũng không thua kém bất kỳ trạng nguyên nào”.
Mặc dù trong lòng bất an, nhưng Đế Sư và những người khác cũng chỉ có thể chấp nhận tình hình hiện tại.
Đại hội đấu văn chính thức bắt đầu.
Mã công công cất cao chất giọng chói tai nói từng câu từng chữ.
“Trong đại hội đấu văn lần này, mỗi nước cử ra ba người, tổng cộng là mười hai người, theo hình thức rút thăm, hai người sẽ so tài cầm kỳ thi thư họa, người thua sẽ bị loại, sáu người còn lại sẽ tiếp tục so tài”.
Trên vị trí chỗ ngồi của sứ giả Triệu Quốc, giọng nói của Dịch Thần Phi trong trẻo dễ nghe như chung cổ soạn ngọc: “Dịch mỗ đã giành được hạng nhất trong đại hội đấu văn kỳ trước nữa, lần này sẽ không tham gia, xin công công gạch tên của ta đi, Dịch mỗ làm giám khảo đứng ngoài xem là được”.
*Chung cổ soạn ngọc: Chuông trống, thức ăn ngon và ngọc.
Ồ…
Mọi người đều kinh ngạc.