Trạch Vương khinh thường tức giận mắng: “Không biết trời cao đất dày”.
“Ha, ngài lợi hại như vậy, vậy ngài nói cho ta biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu?”
“Cô…”
“Nếu ngài không biết thì ngoan ngoãn câm miệng cho ta, đừng cho rằng ngài là một vương gia thì có thể chỉ tay năm ngón, không coi ai ra gì, tên đàn ông hèn hạ tưởng ai cũng mê mình”.
“Hoàng thượng, Cố Thanh Hy buông lời tục tĩu, thần khẩn cầu hoàng thượng nghiêm khắc trừng trị”, Trạch Vương siết chặt tay, trong lòng bừng lửa giận.
Dạ Hoàng sao có thể để Cố Thanh Hy rời đi, đây là cơ hội tuyệt vời để làm bẽ mặt chiến thần.
Hắn giả vờ nghiêm túc, nghiêm giọng nói: “Cố tam tiểu thư, đây là đại hội đấu văn, hãy chú ý đến lời nói”.
“Được thôi, ta sẽ chú ý, dù sao Trạch Vương trong mắt ta cũng không bằng cặn bã”.
Bầu không khí liền trở nên lạnh lẽo, trong mắt Trạch Vương đầy lửa giận, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Mã công công thấy không khí không ổn, vội vàng nói: “Phần thi đầu tiên thi họa thời gian là một nén hương, mời các vị tài tử tài nữ vào chỗ ngồi”.
Cố Thanh Hy ngồi xuống, nhìn bút mực giấy nghiên hảo hạng trên bàn, khóe môi khẽ cong lên.
“Trạch Vương, ngài nói xem ngài tài hoa nổi tiếng bậc nhất ở Dạ Quốc, nếu thua một kẻ dốt nát như ta, không biết bách tính Dạ Quốc sẽ cảm tưởng thế nào”.
Trạch Vương cười chế giễu một tiếng: “Ta thua cô? Nói đùa cái gì vậy”.
“Vậy không bằng chúng ta đánh cuộc, phần thi này nếu ngài thua, ngài đưa ta 200 vạn lạng bạc, thế nào?”
“Vậy nếu cô thua thì sao?”
“Nếu ta thua, ta sẽ khỏa thân chạy một trăm vòng quanh học viện Hoàng gia”.
Mọi người đều giật mình.
Khỏa thân chạy một trăm vòng quanh học viện Hoàng gia? Sao cô ta dám nói ra lời như vậy? Cô ta có chắc là phụ nữ không?
Tiêu Vũ Hiên đỡ trán, quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Trần đại nhân cười nhạo giễu cợt nói: “Cố Thừa Tướng, con gái thứ ba nhà ông quả thực tự nhiên cởi mở”.
Ngô đại nhân cũng phụ vào: “Con gái thứ năm của ông ta cởi mở như vậy, con gái thứ ba có thể không cởi mở sao? Ha ha ha…”
Cố Thừa Tướng mím chặt môi, trong lòng tràn đầy lửa giận, một lúc lâu sau mới từ trong kẽ răng gằn ra một câu: “Ta với nó đã đoạn tuyệt quan hệ cha con từ lâu, mọi chuyện của nó không liên quan gì tới ta”.
Tại vị trí ngồi của sứ giả, sứ giả Sở Quốc suýt chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm: “Phụ nữ Dạ Quốc đều phóng khoáng như thế sao? Lời này cũng nói ra được?”
Sứ giả Hoa Quốc cười chế giễu: “Phóng khoáng cái gì, ta thấy là không biết xấu hổ thì có.
”
Dịch Thần Phi tay cầm chén khẽ dừng lại, trên khuôn mặt nho nhã thêm mấy phần lạnh lùng: “Con gái trên đời này đa phần đều làm ra vẻ điềm đạm, ngược lại ta cảm thấy Cố tam tiểu thư tính tình thành thật thẳng thắn, có sao nói vậy, Hứa đại nhân ông thấy sao”.
Hắn ta đang cười, nhưng nụ cười đó đầy cảnh cáo.
Sứ giả Hoa Quốc liền kinh ngạc.
Dịch Thần Phi đây là có ý gì? Chẳng lẽ là đang bảo vệ nha đầu ngạo mạn kia.