Mọi người nhìn thấy vậy, không khỏi mắng bao cỏ nàng.
Ngủ ở đại hội đấu văn, xưa nay chưa từng có người như nàng, về sau cũng rất khó có người như vậy.
Dịch Thần Phi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười nuông chiều.
Khóe môi Thượng Quan Sở khẽ cong lên, trong đôi mắt dịu dàng đó phản chiếu bóng hình đỏ rực của Cố Thanh Hy.
Tiêu Vũ Hiên thì đỡ trán, từ sau khi quen biết nàng, mặt mũi của hắn ta sớm đã mất sạch.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Hy bị Tiêu Vũ Hiên đánh thức dậy.
Nàng mở đôi mắt còn ngái ngủ, mơ màng nhìn Tiêu Vũ Hiên.
“Xú nha đầu, cô là thần ngủ chuyển thế à, mọi người đang chờ cô rút thăm, tiến vào vòng so tài thứ hai rồi”.
Cố Thanh Hy dụi mắt, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.
Nàng lắc lắc cổ, lẩm bẩm nói: “Cái bàn này cứng quá, ngủ đau cả cổ”.
Khùng sao?
Cô ta đến thi đấu hay là đến ngủ vậy?
Không đợi bọn họ nói, Cố Thanh Hy đã ghét bỏ nói.
“Chỉ là một đại hội đấu văn cỏn con, từ sáng đến chiều mới đấu xong một vòng, cái này phải đấu đến khi nào, bỏ đi, để ta một mình đấu với các ngươi, người nào có thể thắng được ta, người đó chính là đệ nhất”.
Một kẻ dốt nát như cô ta, còn muốn một mình đấu với các đại tài tử trong thiên hạ?
Mọi người đều cạn lời.
Ai đã cho cô ta sự tự tin đó?
Kỳ Thánh đã ngoài sáu mươi, vẻ ngoài thanh cao thoát tục, nhìn thấy Cố Thanh Hy kiêu ngạo như vậy, không khỏi cười nói: “Cô nhóc, cô có biết sau khi thách đấu với người trong thiên hạ trong đại hội đấu văn thua rồi sẽ thế nào không?”
“Thua thì thua, còn có thể thế nào? Huống hồ mấy người làm sao biết ta sẽ thua mấy người?”
Cố Thanh Hy cẩn thận xem xét một chút, sau một vòng, Trạch Vương, Diệp Phong, Kỳ Thánh cùng hai tài tử của Triệu Quốc đều thông qua.
Ngược lại Hoa Quốc cử ba trạng nguyên đến nhưng đều bị loại.
Chẳng trách mặt sứ giả Hoa Quốc lại đen như đít nồi.
Việc này thực sự mất mặt.
Quá mất mặt.
“Cô nhóc, cô rất ngông cuồng”.
“Cũng thường thôi”.
“Hoàng thượng, Cố tam tiểu thư đến đây chính là để làm loạn, thần khẩn cầu lập tức hủy bỏ tư cách tham gia đại hội đấu văn của cô ta”, một đại thần can gián nói.
“Haizz, ái khanh quá lời rồi, trẫm thấy cố tam tiểu thư đây là tự tin, chắc cô ta có cách thắng được các vị đại tài tử, dẫu sao vẫn còn sớm, chi bằng để cô ta thử xem”.
Người có chút năng lực đều có thể nghe ra.
Hoàng thượng đây là cố ý muốn để Cố tam tiểu thư xấu mặt, nên thay vì ngăn cản lại giơ tay tán thành, xem ra Hoàng thượng không định cho chiến thần mặt mũi.
Cố Thanh Hy lạnh lùng cười một tiếng, vươn vai: “Vậy mấy người cùng lên cả đi, đỡ làm mất thời gian của ta, sớm chút giành hạng nhất, ta cũng có thể về ngủ một giấc ngon lành”.