Trạch Vương hiện ý cười, dường như cực kỳ hưởng thụ lời khen của người khác.
Cố Thanh Hy cũng không ngờ, bức tranh của Trạch Vương còn đẹp hơn nàng tưởng tượng.
Nói một cách công tâm, bức tranh của Trạch Vương còn hơn hai tài tử Triệu Quốc một bậc.
Nhưng nàng lại phì cười: “Ôi trời, ta còn tưởng tại sao Trạch Vương hủy hôn ước với ta, thì ra là thích các cô gái chớm xuân thì, chỉ là không biết cô nương nhà nào gặp họa rồi”.
“Cô nói lung tung cái gì vậy hả”.
“Ta nói lung tung sao? Chẳng lẽ không phải ngài vẽ bức ngày lễ Thất tịch đó à?”
“Ta vẽ ngày lễ Thất tịch, thì ta thích cô gái chớm xuân thì sao?”
“Nếu trong đầu ngài không có suy nghĩ bẩn thỉu đó, thì ngài sẽ vẽ ngày lễ Thất tịch ư? Cái gọi là ban ngày nghĩ thế nào đêm nằm mơ vậy, Trạch Vương học rộng hiểu nhiều, kẻ vô dụng như ta không hiểu biết, chẳng lẽ ngài lại không biết, ta khinh, nhìn người đúng là không thể nhìn bề ngoài, người nào đó bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, thực tế thì… ta khinh…”
Mọi người hiểu ra, ánh mắt nhìn Trạch Vương cũng khác.
Trạch Vương trông thì hào hoa phong nhã, không ngờ trong lòng lại bẩn thỉu như vậy, cũng không biết cuộc sống cá nhân của hắn ta hỗn loạn bừa bãi thế nào.
Trạch Vương cảm thấy, chỉ cần ở cùng chỗ với Cố Thanh Hy, thì hắn ta có một trăm cái mạng cũng không đủ bị tức chết.
Một bức tranh ngày lễ Thất tịch đơn giản, nàng cũng có thể nghĩ lệch ra rất nhiều lý lẽ, hắn ta lại không tìm được lời để phản bác.
Bởi vì một câu nói của nàng mà danh tiếng của hắn ta đã bị hủy hoàn toàn.
Trạch Vương đang định nổi giận, Mã công công cướp lời nói.
“Diệp Phong vẽ một bức Bách điêu triều phượng”.
Bức tranh được mở ra, tất cả mọi người đều hít khí lạnh, thậm chí không ít người cũng phải kinh ngạc đứng lên.
Trong mắt Cố Thanh Hy cũng lóe lên tia kinh ngạc.
Đó là một bức tranh thế nào chứ.
Bách điêu triều phượng sổi nổi trên trang giấy, mỗi con chim đều nhẹ nhàng nhảy múa, dường như muốn dang đôi cánh bay cao.
Nét vẽ của hắn ta đậm nhạt đúng mực, trông thì rất bình thường khiêm tốn nhưng lại hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, cả bức tranh như mây trôi nước chảy, muôn hình vạn trạng.
Ngắm kỹ, mỗi một con chim giống như bay liệng trên trời cao liên miên không dứt, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng phượng kêu.
Đây… thực sự chỉ là một bức tranh thôi sao?
Bất luận là Kỳ Thánh hay đám người Trạch Vương, lấy bức tranh của bất kỳ người nào ra cũng có thể làm mọi người chấn hãi.
Nhưng bức tranh Bách điểu triều phượng của Diệp Phong vừa bày ra, trực tiếp ném bức tranh của bọn họ đến chín tầng mây.
Sắc mặt của Trạch Vương hơi khó coi, vốn không ngờ được mình lại thua một dân thường.
Trong mắt Kỳ Thánh chỉ có khâm phục, kinh ngạc.
Hai tài tử Triệu Quốc cũng ngẩn người.
“Anh chàng này thực sự chỉ là một thường dân thôi sao? Con chim mà hắn ta vẽ dường như có thể bay được trong tranh”.