CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Trời ơi, chỉ sợ Thượng Quan phu tử của chúng ta cũng chưa chắc vẽ ra được bức Bách điểu triều phượng tuyệt thế này”.

“Thật không dám tin một thường dân lại có tài hoa như vậy”.

“Lần vẽ tranh này, hắn ta nhất định có thể đứng nhất, sau ngày hôm nay, hắn ta tuyệt đối sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ”.

Toàn trường đều đang bàn tán, Diệp Phong lại chẳng lo lắng hay sốt ruột, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đánh giá.

Dạ Hoàng cười nói: “Trận này phán Diệp Phong thắng, không biết mọi người có ý kiến gì không?”
Vốn dĩ, thắng thua của trận đấu do bốn quốc gia và chín người cùng nhau thẩm định, cuối cùng người nhận được nhiều số phiếu nhất sẽ thắng.

Nhưng trận này kết quả đã quá rõ ràng nên hoàn toàn không cần thẩm định nữa.

Mọi người không hề ý kiến, phán Diệp Phong thắng, họ thật lòng phục.

Mã công công lớn tiếng nói: “Người thắng cuộc vẽ tranh lần này là Diệp…”

“Đợi đã”.

Cố Thanh Hy la lên: “Các ngươi còn chưa xem bức tranh của ta mà”.

Mọi người đều khinh bỉ trợn trắng mắt.

Đóa hoa mẫu đơn kia của nàng thì có gì đẹp?
“Tam tiểu thư, e rằng bức tranh này của người…”
“Bức tranh của ta làm sao? Lẽ nào còn kém hơn Diệp Phong hả?”
Nhảm nhí.

So với năm bức tranh khác thì bức của nàng ta quả thật là trò hề.

Mọi người còn chưa rủa thầm xong đã thấy một đàn bướm nhiều màu sắc nhẹ nhàng bay đến đậu trên nhụy hoa giống như đang hút mật, chậm chạp không muốn bay đi.

Bươm bướm càng ngày càng nhiều, cuối cùng cả đóa hoa mẫu đơn đều đậu đầy bươm bướm đủ mọi màu sắc, hơn nữa còn có rất nhiều bươm bướm bay xung quanh bức tranh.


Mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Đóa hoa mẫu đơn kia không phải chỉ là bức tranh thôi à?
Tại sao lại thu hút nhiều bươm bướm đến như vậy?
Nếu không nhìn thấy tận mắt, họ thậm chí sẽ nghĩ rằng đóa hoa mẫu đơn kia là thật.

Điều này… điều này cũng khó tin quá đi chứ…
Nụ cười non nớt của Dạ Hoàng chợt cứng đờ, làm sao cũng không ngờ được rằng sẽ có chuyển biến như vậy.

Kỳ Thánh là người đầu tiên hoàn hồn, ông ta kinh ngạc hô: “Hay cho một bức bướm yêu hoa, nhóc con, cô làm sao mà làm được thế? Ta chưa nghe nói có ai vẽ tranh trên giấy lại có thể thu hút bươm bướm”.

“Cái này à… bởi vì ta vẽ hay thôi”, Cố Thanh Hy tinh nghịch chớp mắt, cười thần bí đáp.

Thượng Quan Sở, Dịch Thần Phi và Diệp Phong đều nhìn về phía nghiên mực, dường như hiểu ra gì đó.

Từ phu tử dụi mắt rồi lại dụi mắt, không dám tin vào đôi mắt của mình.

Bức tranh… bức tranh của Cố Thanh Hy vậy mà lại có thể gọi tới bươm bướm…
Trời ơi, rốt cuộc nàng ta là bao cỏ hay thiên tài vậy?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi