Chương 1211
Khóe mắt Tiêu lão tướng quân lóe lên chút sắc lạnh, bộc lộ rõ khí thế của một vị tướng quân lão luyện.
Cố Thanh Hy nói: “Không phải vãn bối cố tình gây sự, mà bởi trong mấy vị dược liệu được bỏ thêm vào trà cho lão tướng quân uống có thêm một loại độc mạn tính, nó sẽ ngấm vào cơ thể dần dần khiến lão tướng quân mất mạng lúc nào không hay, ảnh hưởng đến tâm trí”.
“Nói năng linh tinh”.
“Nếu lão tướng quân cho rằng ta nói linh tinh, vậy cứ mời ngự y kiểm nghiệm thử xem, tuy dược tính của mấy vị thuốc tương tự nhau, người bình thường rất khó nhận biết, nhưng chỉ cần có y thuật cao một chút kiểm tra cẩn thận thì vẫn nhận ra được”.
“Dạ Vương phi còn muốn nói gì nữa?”
“Chi bằng lão tướng quân mời ngự y kiểm nghiệm trà trước đi, chuyện vãn bối muốn thỉnh cầu cứ đợi kiểm tra xong rồi tính”.
Cố Thanh Hy vốn định nói thẳng về chuyện của Ngọc tộc.
Nhưng với thái độ hiện giờ của lão tướng quân, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý với nàng.
Tiêu lão tướng quân còn đang do dự thì Cố Thanh Hy đã lên tiếng trước.
“Ông là lão tướng quân lão luyện chốn sa trường, ta tin chắc hẳn ông vẫn cảm nhận được đôi điều dù cho sự thay đổi trên cơ thể khá chậm nhỉ? Thử kiểm tra bã trà, nếu không có độc là tốt nhất, còn lỡ như có, chẳng phải cũng có thể chữa trị sớm đó sao?”
“Tuy không rõ tại sao ông ghét ta như vậy, nhưng ta tự nhận không hề có thù oán gì với ông, cũng chẳng có lý do gì để hại ông, nếu muốn hại thì ta cũng không bảo ông kiểm nghiệm trà làm gì”.
“Lão tướng quân có thể không tin ta, nhưng ông là rường cột của Dạ Quốc, dù sao cũng nên tự bảo trọng sức khỏe của bản thân vì Dạ Quốc mới phải”.
“Người đâu, mời Trần đại phu, Mã đại phu, đừng để kinh động đến bất cứ kẻ nào, cũng đừng lộ ra tin tức”.
“Vâng”.
Trần đại phu và Mã đại phu đi theo Tiêu lão tướng quân nhiều năm, là quân y mà ông ấy tin tưởng nhất, vì lão tướng quân thường xuyên bị thương trên chiến trường nên hai vị đại phu vẫn luôn sống trong phủ tướng quân, để có thể chữa trị cho ông ấy bất cứ lúc nào.
Chỉ lát sau, hai vị đại phu đã đến thư phòng, tự mình kiểm nghiệm bã trà ngay trước mặt Tiêu lão tướng quân và Cố Thanh Hy.
Chừng nửa nén hương sau, cả hai bỗng giật nảy mình.
“Thưa tướng quân, trong trà này có bỏ thêm mấy loại thảo dược tương khắc, là thuốc độc mạn tính”.
“Vâng, mấy loại dược liệu này có dược tính khá giống nhau, thuộc hạ cũng phải kiểm tra nhiều lần mới phát hiện ra. Tướng quân, gần đây sức khỏe của người gặp vấn đề, có lẽ là do loại trà này ảnh hưởng”.
“Các ngươi chắc chứ? Có phải kiểm tra nhầm rồi không?”
“Không thể nào! Thuộc hạ đã kiểm tra rất nhiều lần, đúng là độc mạn tính. Do bọn thuộc hạ kém cỏi nên không nhận ra trong trà có độc, nếu như… nếu như tướng quân uống thêm nửa tháng nữa, chỉ e… chỉ e độc sẽ ngấm thẳng vào tim”.
Cả hai vị đại phu cùng quỳ sụp xuống: “Tướng quân, tuy người trúng độc tương đối nặng nhưng vẫn có thể thử liều một lần, chỉ sợ võ công của người sẽ mất hết, hơn nữa… hơn nữa rất có thể còn bị liệt nửa người, thậm chí khó bảo toàn được tính mạng”.
Sắc mặt Tiêu lão tướng quân lập tức trắng bệch, ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Không rõ là do lời mà hai vị đại phu kia nói hay do nguyên nhân nào khác.