Chương 1212
Ông ấy vô lực phẩy tay ý bảo hai đại phu ra ngoài trước, chỉ nói đúng một câu: “Không được phép tiết lộ chuyện này với bất cứ ai”.
“Vâng…”
Cố Thanh Hy cất lời: “Lão tướng quân không cần lo lắng, ta có thể giải được loại độc này, cũng sẽ không để ông phải liệt nửa người, càng không khiến ông mất mạng”.
“Nhưng võ công của ta sẽ mất hết đúng không?”
Cố Thanh Hy không đáp.
Thời gian ông ấy trúng độc quá lâu, tuy loại độc này mạn tính nhưng lại có sức lan tràn mạnh mẽ trong cơ thể.
Tiêu lão tướng quân cười khổ, sau đó nghiêm túc nói: “Ta trúng độc bao lâu rồi?”
“Chắc cũng… hơn một năm rồi”.
“Hơn một năm… Sao… Sao lại là nàng ta…”
Ánh mắt Tiêu lão tướng quân như mất hồn, dường như sức lực trong cơ thể bị rút cạn, ông ấy vô lực ngã ngồi trên ghế như người bị hạ độc.
Có vẻ Cố Thanh Hy cũng đã nghĩ ra người nào hạ độc.
“Lão tướng quân chinh chiến sa trường mấy chục năm chắc hẳn cũng biết, ánh mắt của con người là thứ khó lừa dối nhất, chắc hẳn lão tướng quân cũng biết rõ hơn ta rằng Cố Sơ Vân là loại người thế nào, ta chỉ không hiểu tại sao ông vẫn tin tưởng nàng ta như vậy”.
Tiêu lão tướng quân im lặng không đáp, dường như chưa tin vào kết quả này.
“Vãn bối cả gan đoán thử, lão tướng quân coi trọng Cố Sơ Vân như vậy chắc hẳn vì nàng ta có thân phận đặc biệt nào đó, hơn nữa lão tướng quân rất tin tưởng thân phận này, bởi vậy mới chưa từng đề phòng”.
“Nàng ta còn trẻ, bất kể có thân phận gì thì cũng không đến mức để lão tướng quân tin tưởng vô điều kiện như thế. Bởi vậy chắc hẳn nguyên nhân nằm ở cha mẹ của nàng ta”.
“Ta cũng là tam tiểu thư của phủ Thừa tướng nhưng lão tướng quân lại xa cách ta, thế nên người khiến lão tướng quân tin tưởng chắc chắn không phải Cố Thừa tướng, khả năng duy nhất chính là mẹ ruột của Cố Sơ Vân”.
“Mẹ Cố Sơ Vân hiện giờ chỉ là di nương, bà ta không có bản lĩnh lớn như thế, ta đoán lão tướng quân đã cho rằng mẹ ruột Cố Sơ Vân là một người khác”.
Tiêu lão tướng quân như thể già đi mười tuổi trong chớp nhoáng, khóe mắt không còn ánh sáng, ông ấy chỉ thở dài một tiếng.
“Cô rất thông minh, thông minh đến mức khiến ta nhớ tới một vị cố nhân”.
“Chỉ không biết liệu lão tướng quân có từng nghĩ tới, nếu mẹ ruột Cố Sơ Vân là một người hoàn toàn khác thì sao nàng ta lại biết về thân thế của mình? Và vì sao nàng ta lại hạ độc ông?”
“Cô muốn nói tất cả đều là mưu kế của nàng ta sao?”
“Lẽ nào không nên nghĩ theo hướng đó ư?”
“Nhưng sao nàng ta lại muốn hại ta?”
“Vậy thì phải hỏi thử xem Tiêu lão tướng quân có bí mật gì rồi”.
Chỉ một từ “bí mật” đã khiến Tiêu lão tướng quân nâng cao cảnh giác, sau đó liên tưởng ngay tới mục đích khiến Cố Thanh Hy đến phủ tướng quân hai hôm nay.