Chương 1213
“Tạm thời không nhắc tới mục đích của nàng ta. Nói về mục đích của cô trước đi, rốt cuộc là gì?”
“Ta muốn Long châu”.
Cạch…
Ống đựng bút trong tay Tiêu lão tướng quân rơi thẳng xuống đất, trong mắt ông ấy chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhưng sự kinh ngạc đó biến mất rất nhanh, nhanh đến mức như thể chưa từng xuất hiện vậy.
Vậy mà vẫn bị Cố Thanh Hy bắt được.
“Rốt cuộc cô là ai?”. Sát khí trên người Tiêu lão tướng quân cuồn cuộn muốn ập thẳng về phía Cố Thanh Hy, dường như chỉ cần ông ấy muốn giết thì sẽ khiến nàng mất mạng ngay lập tức vậy.
Cố Thanh Hy vén vạt áo rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái liên tiếp. Viền mắt đỏ bừng, nàng nghẹn ngào cất lời: “Vãn bối là tộc trưởng Cố Thanh Hy của Ngọc tộc, tự biết chuyện mình muốn thỉnh cầu khiến trời đất khó dung thứ, nhưng vẫn khẩn cầu Tiêu lão tướng quân hãy cứu lấy hàng ngàn hàng vạn bách tính của Ngọc tộc”.
Cả người Tiêu lão tướng quân lảo đảo gần như đứng không vững, ông ấy mở to mắt nhìn Cố Thanh Hy với vẻ không dám tin.
“Cô… cô vừa nói gì?” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Vãn bối là tộc trưởng Cố Thanh Hy của Ngọc tộc, khẩn cầu Tiêu lão tướng quân cứu lấy ngàn vạn bách tính Ngọc tộc, chỉ cần ông bằng lòng cứu thì bất kể là điều kiện gì vãn bối cũng đều đồng ý, cũng sẽ… lấy một mạng đổi một mạng, tự vẫn trước mộ ông”.
Nói xong, Cố Thanh Hy liền dập đầu liên tiếp ba cái.
Nàng không còn cách nào khác nữa.
Chỉ có thể khẩn cầu Tiêu lão tướng quân bằng lòng hi sinh tính mạng của bản thân.
Nếu có thể dùng mạng sống của nàng để cứu Ngọc tộc thì nàng sẽ không chút do dự hi sinh chính mình.
Thế nhưng trái ngang thay, người cần hi sinh mạng sống lại là Tiêu lão tướng quân.
Dù sao cũng là một mạng người, nàng có tư cách gì mà buộc ông ấy phải hi sinh mạng sống của mình vì Ngọc tộc đây?
“Cô nói cô là tộc trưởng Ngọc tộc, vậy cô có bằng chứng gì chứng minh?”
Cố Thanh Hy lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực áo ra, lệnh bài được chế tác theo phong cách cổ xưa, mặt trước khắc một chữ “Lệnh” rất lớn, mặt sau khắc chữ “Ngọc”, còn có cả hoa văn hình hoa mai.
“Đây là tộc trưởng lệnh của Ngọc tộc”
“Chỉ dựa vào tộc trưởng lệnh không chứng minh được thân phận của cô, lỡ như cô cướp được thì sao”.
“Lão tướng quân muốn vãn bối làm sao để chứng minh?”
“Cô dẫn ta đến Ngọc tộc, gặp các vị trưởng lão của Ngọc tộc. Chỉ khi nào gặp được các vị trưởng lão, ta mới có thể tin”.
“Được, nhưng đường đi từ nơi này đến Ngọc tộc rất xa, nếu Tiêu lão tướng quân đồng ý, ta có thể dẫn người đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Tu La Môn trước. Hai nơi này đều là sản nghiệp của Ngọc tộc, chắc lão tướng quân cũng biết. Còn Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, bọn họ cũng ra khỏi Ngọc tộc, ở gần đế đô, người cũng có thể đến gặp bọn họ trước”.
“Được, vừa khéo Lục trưởng lão, Thất trưởng lão của Ngọc tộc ta cũng quen biết”.
Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Vấn bối sẽ đưa người đi ngay”