Chương 284
“Người đáng thương trên đời nhiều như vậy, chẳng lẽ ai ta cũng tặng chuông Phá Hồn? Chỉ là ta coi ngươi là bạn, vì vậy thứ bạn bè mong muốn, ta sẽ cố gắng hết sức tặng cho hắn”.
Cơ thể Diệp Phong khẽ chấn động.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia phản chiếu nụ cười ấm áp của Cố Thanh Hy.
Nụ cười đó không hề giả bộ, không hề tính toán, chỉ có sự chân thành.
Lại nghĩ đến ngày đó bị mọi người trong học viện nghi ngờ gây khó khăn, cũng là Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng ra nói hắn ta là bạn của bọn họ, bọn họ tin hắn ta.
Hốc mắt Diệp Phong ửng đỏ.
Hắn ta trả chuông Phá Hồn cho nàng.
“Mặc dù ta không biết chuông Phá Hồn cụ thể làm cái gì, nhưng chắc có liên quan đến Long Châu, cô cứ thu lại đi”.
“Long Châu?”
Đây là lần thứ hai nàng nghe đến hai chữ Long Châu.
Diệp Phong nhìn bản đồ trên chuông Phá Hồn, hắn ta nhíu mày, thấp giọng nói.
“Nếu như ta đoán không lầm, thứ bọn họ muốn không phải chuông Phá Hồn, mà là Long Châu. Bản đồ được vẽ trên chuông Phá Hồn này chắc là chỗ ở của Long Châu, bây giờ bản đồ trên chuông Phá Hồn ba thiếu hai, phải tu sửa thì mới có thể tìm thấy được Long Châu”.
“Long Châu là làm cái gì?”
“Ta cũng không biết, nhưng ta vô tình nghe thấy Lan kỳ chủ nói chuyện với người ta. Long Châu không chỉ khiến võ công của người khác tăng vọt, còn có thể xoay chuyển càn khôn, lật đổ thiên hạ, thậm chí chết đi sống lại, phá bỏ tất cả lời nguyền rủa của thế gian”.
Cố Thanh Hy cười, không thèm để ý chút nào.
“Cũng đã từng có người nói, người lấy được chuông Phá Hồn thì sẽ có được thiên hạ, cũng có người nói người lấy được chuông Phá Hồn thì có thể có được tất cả những gì mình mong muốn. Ta lấy được rồi, ta muốn chữa khỏi vết sẹo trên mặt, nhưng vết sẹo trên mặt ta đã khỏi chưa?”
Diệp Phong lắc đầu.
Hắn ta không biết những thứ này, cũng không muốn biết.
Hắn ta chỉ muốn bà có thể yên ổn sống nốt phần đời còn lại, không cần chịu đựng thêm khổ sở nữa.
“Giá trị của chuông Phá Hồn cũng không ít tiền đâu, ngọc Nguyệt Nha của Đương Đương công chúa cũng ở bên trong, giá trị năm ngàn vạn lượng bạc chẵn đó, nếu ngươi không cất đi, cẩn thận ta lại đổi ý không cho ngươi nữa đấy”.
Cố Thanh Hy nhét chuông Phá Hồn vào tay hắn ta.
Diệp Phong nắm chuông Phá Hồn, giống như nắm cả thế giới.
Nói không cảm động là giả.
Chính bởi vì cảm động, cho nên nhất thời hắn ta cũng không biết muốn nói gì.
Hắn ta cần chuông Phá Hồn.
Rất cần.
Chỉ có chuông Phá Hồn mới có thể khiến bọn họ được tự do.
Nhưng hắn ta lại sợ gây nên phiền phức cho Cố Thanh Hy.
“Bớt dùng ánh mắt này nhìn ta đi, buồn nôn quá”.
“Cảm ơn”.