Chương 285
“Một chiếc chuông nát có cái gì mà cảm ơn, nếu muốn cảm ơn thì ngươi nói cho ta biết có thể tìm thấy cỏ Địa Ngục ở đâu”.
“Lạc Hồn cốc”.
Tay Cố Thanh Hy run rẩy: “Lạc Hồn Cốc? Ngươi nói Lạc Hồn cốc có cỏ Địa Ngục?”
“Phải, nhưng Lạc Hồn cốc rất khó đi vào, chỗ đó nằm ở nơi tiếp giáp giữa Ma tộc và Nhân tộc, cũng nằm ở nơi tiếp giáp của Dạ Quốc, Sở Quốc, Triệu Quốc, Hoa Quốc, thuộc khu vực không ai quản lý, người ở nơi đó đều là loại cực kỳ hung ác”.
“Làm sao ngươi biết cỏ Địa Ngục ở đó?”
“Vô tình nghe thấy, nếu như cô thật sự muốn đi Lạc Hồn cốc, tốt nhất nên bảo chiến thần đi cùng, hoặc bảo chiến thần giúp cô tìm cỏ Địa Ngục”.
Cố Thanh Hy bật cười đầy kiêu ngạo, trên mặt đều là vẻ ngông cuồng.
Đồ Cố Thanh Hy cần hà cớ gì phải mời người khác giúp đỡ.
Lạc Hồn cốc dù là biển lửa núi đao, nàng cũng xông vào.
“Tam tiểu thư, ta có thể cầu xin cô một chuyện không?”
“Ta không thích chữ cầu này, nên ta không giúp, đương nhiên nếu ngươi muốn ta giúp thì ta vẫn sẽ giúp”.
Diệp Phong khẽ mỉm cười, trái tim vừa rồi căng thẳng nay đã giãn ra mấy phần.
“Ta phải về Ma tộc một chuyến, chờ sau khi ra khỏi Ma tộc, ta sẽ đích thân đến học viện Hoàng Gia, đến lúc đó… nếu ta không ra được, xin cô hãy giúp ta chăm sóc bà”.
“Đi tìm Lan kỳ chủ muốn giải độc?”
Ánh mắt Diệp Phong chợt lóe, hắn ta cúi đầu nhìn hộp gỗ đàn hương, giọng hơi thấp: “Cô cũng biết rồi đấy”.
“Biết một chút thôi”.
“Có một số chuyện vẫn phải giải quyết”, bỗng nhiên Diệp Phong ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười làm người khác đau lòng.
Cố Thanh Hy đứng lên, vỗ vỗ vạt áo xộc xệch trên người, giọng điệu chắc chắn, nhưng lại không trực tiếp đồng ý: “Ta sẽ không để người của học viện Hoàng Gia làm khó ngươi đâu, ta cùng ngươi đi một chuyến đến Ma tộc”.
“Không được, ta tự quay về thì được, Ma tộc nước sâu, người ngoài rất khó đi vào”.
Lông mày Cố Thanh Hy nhíu chặt lại.
“Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu, Lan kỳ chủ mặc dù… nhưng ông ta vẫn là người giữ chữ tín. Ông ta nói rồi, chỉ cần ta thay ông ta cầm được chuông Phá Hồn, ông ta sẽ thả tự do cho ta, còn đưa thuốc giải cho bà, chắc sẽ không nuốt lời đâu”.
Cố Thanh Hy vốn không tin những lời đó.
Chỉ là nghĩ đến sự tôn nghiêm và an toàn của Diệp Phong, nàng đi cùng quả thật không ổn lắm.
Do dự một hồi, Cố Thanh Hy mới gật đầu: “Một ngày, ta chỉ cho ngươi thời gian một ngày thôi, một ngày sau nếu ngươi không thể nào đi ra khỏi Ma tộc, ta sẽ đến Ma tộc tìm ngươi”.
Cổ họng Diệp Phong giống như bị nghẹn xương cá: “Được”.
Mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên hắn ta biết, hóa ra cảm giác có bạn lại tốt đẹp như vậy.
Chỉ mong điều tốt đẹp này mãi mãi vẫn ở đây.