Chương 292
Bọn họ cũng có thể đoán được tâm ý của nhau.
Cố Thanh Hy rất hiểu.
Nhất định là Diệp Phong biết chuyện nàng hẹn thời gian ba ngày với học viện, sợ nàng bị học viện gây khó khăn, cho nên mới quay đầu đi vòng vèo quay về học viện Hoàng Gia.
“Diệp Phong, ngươi nói ngươi không sát hại viện trưởng, ngươi có chứng cứ gì để chứng minh?”
“Ta không có gì có thể chứng minh, nhưng Diệp Phong ta không thẹn với lương tâm”.
“Phì, cái gì mà không thẹn với lương tâm, rõ ràng ngươi á khẩu không trả lời được”, Lý Hằng giận dữ nói.
Cố Thanh Hy giơ quả đấm của mình lên, con ngươi lạnh lẽo híp lại: “Ta thấy ngươi vẫn muốn nếm thử một chút quyền của ta”.
Cổ Lý Hằng rụt lại, lùi về phía sau mấy bước.
Thường phu tử càng nhìn càng giận.
Học viện rộng lớn như vậy, lẽ nào không trừng trị được Cố Thanh Hy? Không coi ai ra gì lại còn quá mức phách lối.
Đang định mở miệng dạy dỗ, Cố Thanh Hy liền chặn miệng ông ta.
“Tay trái của Diệp Phong đã từng bị thương, xương cũng gãy, hắn gảy đàn còn khó khăn, huống chi là dùng đao tay trái để giết người? Ta tin tại đây hẳn có rất nhiều người hiểu một chút về y thuật, nếu các ngươi không tin, có thể nhìn tay trái của hắn”.
Các phu tử đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Trần trưởng lão đi ra.
“Ta hiểu một chút về y thuật, chi bằng để ta đi xem đi”.
Diệp Phong cau mày, nghi hoặc nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Trên người hắn ta vết thương chồng chất.
Bảo Trần trưởng lão kiểm tra, há chẳng phải là để lộ ra sự thật mình bị thương toàn thân?
Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt quan tâm, tỏ ý hắn ta cứ yên tâm đi, lúc này Diệp Phong mới đưa tay trái của mình ra.
Trần trưởng lão bắt mạch, cả người giật mình, khiếp sợ nhìn Diệp Phong sắc mặt vốn đang bình tĩnh, mãi hồi lâu ông ta vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Trần trưởng lão, thế nào?”
Mọi người kỳ quái.
Ông ta kinh ngạc như vậy làm gì?
Lẽ nào thật sự là Diệp Phong giết?
Trần trưởng lão cố gắng giữ vững tinh thần, ông ta lạnh lùng nói: “Diệp Phong không phải hung thủ”.
Lý Hằng kinh ngạc: “Trưởng lão, ông không lầm đấy chứ?”
Trần trưởng lão sa sầm mặt: “Sao, ngươi nghi ngờ y thuật của ta hay là nghi ngờ nhân cách của ta?”
“Ta… ta không dám… nhưng mà…”
“Ta cũng hiểu một chút về y thuật, để ta xem xem”, một nữ phu tử khác đứng lên, bà ta là nữ phu tử duy nhất trong học viện, xưa nay nổi danh với y thuật, hơn nữa bà ta luôn công chính.
Để bà ta bắt mạch kiểm tra, mọi người cũng tin phục hơn.
Tố phu tử bắt mạch cho Diệp Phong, gương mặt bình tĩnh bỗng thay đổi, giống như Trần trưởng lão, nhìn Diệp Phong với sắc mặt trắng bệch mà không tin nổi. Ánh mắt kinh ngạc ấy dù có che giấu thế nào cũng không che giấu nổi.