Chương 293
Mọi người đều buồn bực.
Không phải chỉ là bắt mạch thôi sao?
Vì sao ai cũng kinh ngạc như vậy? Hơn nữa, hình như còn có chút thương hại…
Thường phu tử thấp thỏm hỏi: “Thế nào?”
Tố phu tử cố gắng bình ổn nội tâm dao động của mình, chậm rãi nói: “Từ ngón tay đến cổ tay trái của Diệp Phong bị bẻ gãy tất cả khớp xương không chỉ một lần. Tay trái của hắn ta không có sức, không thể dùng đao, hắn ta khả năng cao không phải hung thủ”.
Từ ngón tay đến cổ tay không chỉ bị người ta bẻ gãy một lần?
Sao lại như vậy?
Lẽ nào thật sự có người hành hạ bàn tay của Diệp Phong?
Sắc mặt Thường phu tử thay đổi liên tục, ông ta không thừa nhận kết quả này.
“Dù tay trái hắn ta không thể sử dụng đao, nhưng nếu hắn ta cố ý dùng tay phải giết người, tạo hiện tượng giả người thuận tay trái qua mắt mọi người thì sao?”
Tố phu tử và Trần trưởng lão đều bất mãn.
“Thường phu tử, ta biết Viện trưởng và Dung phu tử bị giết, ngươi rất sốt ruột, nhưng Diệp Phong không dùng đao tay trái, hắn ta không thể giết người. Người khám nghiệm cũng đã nói, chỉ có dùng đao tay trái mới có thể tạo ra vết thương bên trái nông bên phải sâu, điều này không thể ngụy tạo được. Ông đừng gây khó dễ cho Diệp Phong nữa”.
“Trần trưởng lão, Tố phu tử, lúc trước không phải các ngươi cũng nhận định Viện trưởng là do Diệp Phong giết sao? Vì sao các ngươi chỉ bắt mạch một lần đã thay đổi thái độ rồi?”
Có thể không thay đổi được sao?
Diệp Phong thương tích đầy mình, khí tức hư nhược, cơ thể bị giày vò lâu năm, e rằng không sống được mấy năm nữa.
Vết thương trên người hắn ta suýt chút nữa đã lấy mạng hắn ta, bây giờ đứng ở đây cũng chỉ là cố gắng gượng mà thôi. Nhất là cả bàn tay trái của hắn ta bị người ta dùng nội lực gây thương tích, cho đến bây giờ vẫn chưa lành lại hoàn toàn. Suy đoán theo thời gian, hắn ta không thể là hung thủ sát hại Viện trưởng.
Bọn họ không biết rốt cuộc Diệp Phong đã trải qua những gì, nhưng từ khí tức cho thấy, cơ thể hắn ta gần như đã bị rút cạn.
Trần trưởng lão có chút không vui: “Tay trái và tay phải của hắn ta đều bị thương nặng, tay trái không thể cầm nổi đao, tay phải càng không có khả năng tạo ra hiện tượng giả qua mắt mọi người”.
“Nếu hắn ta không phải hung thủ, vì sao ngày hôm đó lại chạy trốn?”, Thường phu tử hỏi.
Mọi người cùng nhau phụ họa.
“Phải đấy, nếu hắn ta không phải hung thủ thì sao hắn ta lại chạy?”
“Rõ ràng là có tật giật mình mới chạy, nhưng hắn ta chạy đi rồi lại quay về. Ta cũng không hiểu nổi nữa, Diệp Phong rốt cuộc có phải hung thủ không vậy?”
Cố Thanh Hy lười nhác đáp: “Bởi vì chiến thần phái người đi bắt hắn ta”.
“Vì sao chiến thần lại bắt hắn ta?”
“Đại khái là vì ta thân thiết với hắn ta quá, chiến thần ghen tức chứ gì”.
“Cố tam tiểu thư, ai tin lời cô nói chứ?”