“Dưới vách núi đằng sau biệt viện Thu Phong của phủ chiến thần Dạ vương, nhưng người bình thường không được phép vào biệt viện Thu Phong, Dạ Vương thường đến đó nghỉ ngơi nên thủ vệ sâm nghiêm lắm, quan trọng nhất là, vách núi đen đó sâu không thấy đáy, người bình thường hoàn toàn không thể xuống được”.
“Cảm ơn ngươi nha Tiểu Hiên Hiên, ngươi đàn xong chưa? Đàn xong rồi thì ta đi trước”.
“Nha đầu không biết trời cao đất rộng này, đừng nói cô định đến biệt viện Thu Phong thật nha”, Tiêu Vũ Hiên nóng nảy.
Dạ Vương tính tình nắng mưa thất thường, giết người như ngóe, dù nàng có là Dạ Vương phi do hoàng thượng sắc phong chỉ định, nhưng mà hắn muốn giết thì cũng trực tiếp giết chết thôi.
Đặt chân đến biệt viện Thu Phong thì có khác gì tự tìm đường chết đâu?
“Yên tâm, ta có mượn gan hùm mật gấu cũng không dám đi nữa là”.
Tiêu Vũ Hiên hoàn toàn không tin.
Trong ấn tượng của hắn, lá gan của nữ nhân này rất lớn.
“Ngươi có rành đường xá đế đô không?”, Cố Thanh Hy đột nhiên hỏi.
Lòng Tiêu Vũ Hiên chợt có linh cảm chẳng lành: “Cô lại định làm gì?”
“Trông cái dáng vẻ sợ hãi thế giới của ngươi kìa, ta có thể làm gì được ngươi đâu, dẫn ta đi thăm thú các tửu lâu lớn đi”.
Tiêu Vũ Hiên vẫn còn nghi ngờ không biết nàng muốn làm gì thì đã bị Cố Thanh Hy tóm đi rồi.
Trong tửu lâu Bình An ở Đế Đô.
Thu Nhi hoảng hốt, vội vàng kéo tay áo Cố Thanh Hy: “Tiểu thư, trời không còn sớm, chúng ta mau về Tướng phủ thôi, lão gia mà biết thì kiểu nào cũng sẽ đánh gãy chân chó của chúng ta mới thôi ấy”.
“Có gì phải sợ, cứ nói thẳng là Thượng Quan phu tử giữ lại trường, làm chậm trễ thời gian, muốn về cũng không được, dù sao chuyện ta bị giữ lại cũng bị cả học viện biết hết rồi”.
“Giữ lại trường cũng không thể giữ lâu như vậy được, lần trước người không về nhà cả đêm, lão gia đã tức giận lắm rồi, nếu lại… Lão gia nhất định sẽ tức giận”.
Cố Thanh Hy hối hận.
Lẽ ra nàng không nên dẫn Thu Nhi theo, Thu Nhi cứ như lão quản gia già, lải nhải suốt ngày.
Tiểu Vũ Hiên phe phẩy cây quạt cười trộm.
Nha đầu xấu xa này không sợ trời không sợ đất, ai ngờ lại sợ tiểu nha đầu bên cạnh mình đến thế, xem ra hắn ta nên tạo quan hệ tốt với Thu Nhi.
Còn chuyện tam tiểu thư Cố gia ở học đường thì đã dùng tốc độ tên lửa lan truyền khắp nơi, lan khắp Đế Đô, thậm chí là cả Dạ Quốc, nhất thời, Cố Thanh Hy đã trở thành trò cười của cả Dạ Quốc.
Cùng lúc đó, hầu như tất cả các tửu lâu, sòng bạc và thanh lâu đều đang cá cược, đoán xem ai trong học viện Hoàng Gia có thể tiến vào đại hội đấu văn chung kết.
Hầu như nơi nào cũng có cái tên Cố Thanh Hy.
Thân phận đồ ngốc vô dụng của Cố Thanh Hy là thứ mọi người đều biết, phần lớn người đến cược đều đặt cho Trạch Vương và Cố Sơ Vân thắng, dù sao danh tiếng tài năng của Trạch Vương và Cố Sơ Vân cũng đã lan xa khắp Dạ Quốc rồi.
Những lời bàn tán về chuyện nhảm nhí của Cố Thanh Hy quá khó nghe, Thu Nhi nghe đến nỗi hơi nóng bốc đầy đầu, sắc mặt Tiêu Vũ Hiên cũng không tươi đẹp gì cho cam.
Tiêu Vũ Hiên nhăn mặt, ném cho nàng một ánh mắt ngu ngốc: “Thật sự không biết cô đang nghĩ cái gì, tất cả mọi người đều sợ thanh danh của mình bị bôi nhọ, cô thì ngược lại, tiêu một số tiền lớn để mọi người bôi nhọ thanh danh của mình, như thể đang sợ mọi người không biết cái tên đồ ngốc của mình vậy”.