CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Đúng đó, đúng đó”.

Thu Nhi vốn đang tức giận, tiểu thư có gương mặt xấu xí thế này đã rất khó lập gia đình rồi, nay thanh danh lại bị nàng cố tình bôi nhọ như thế thì còn ai dám thú nàng nữa?
E là cả chiến thần cũng phải tức giận đến mức giết chết nàng thôi.

“Ngươi thì biết cái gì”.

Cố Thanh Hy dương dương tự đắc, nhàn nhã nhấm nháp rượu ngon của tửu lâu Bình An, như thể người bị mọi người cười nhạo kia không phải nàng vậy.

“Tiểu thư, muội thật sự không hiểu, người nói thử muội nghe xem tại sao người phải làm thế?”
“Còn vì sao được nữa, để kiếm tiền chứ sao”.

Thu Nhi chán nản.


Rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến việc kiếm tiền?
Hơn nữa, vì chút bạc mà biến thanh danh của mình thành như thế, có lời không?
“Ngày mai đại hội đấu văn sẽ tiến vào trận quyết đấu, ai chưa đặt cược thì mau đặt đi, lỡ mất lần này rồi phải chờ thêm năm năm nữa mới có lần sau đấy”.

Chính giữa tửu lâu, một nam tử trung niên đang bày bàn cược, không ngừng la hét mời gọi mọi người đặt cược.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Cố Thanh Hy hiện lên chút ý cười, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chiếu bạc.

Tiêu Vũ Hiên chợt suy nghĩ ra, bỗng nhiên vỗ dùi: “Trời đất mẹ ơi, ta còn đang buồn bực không biết tại sao cô phải cho nhiều người đi bày bàn cược như thế, cô muốn làm cái gì? Đặt cho Trạch Vương với Cố Sơ Vân thắng hả? Cô đừng làm điều thừa nữa được không, ai chẳng biết Cố Sơ Vân và Trạch Vương là người có phần thắng cao nhất, dù cô có mua nhiều hơn nữa thì cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu, nhỡ đâu thua, đó sẽ là một số tiền rất lớn”.

Cố Thanh Hy cười lạnh: “Ta có nhàn rỗi đến thế ư?”
“Chẳng lẽ… Cô muốn cược cho mình thắng?”
Tiêu Vũ Hiên trợn trừng mắt.


Nàng không biết tự lượng sức mình như thế ư?
Bản thân mình nặng bao nhiêu cân, chẳng lẽ nàng không biết? Lại còn dám cược cho bản thân mình thắng?
Tửu lâu kín người hết chỗ, ai cũng bàn tán xem nên cược cho ai, cuối cùng đều bỏ cho Trạch Vương và Cố Sơ Vân.

Nhà cái bất giác nhíu mày: “Tại sao các ngươi không mua Cố tam tiểu thư, cả đám đều mua Trạch Vương và Cố nhị tiểu thư, ván này không dễ chơi nha”.

“Ngươi tự tin vào Cố tam tiểu thư như thế thì tại sao không cược cho nàng”.

“Đúng đó.

Ai mà không biết Cố tam tiểu thư nổi tiếng vô dụng lại còn ngu ngốc, nếu nàng thắng được, ta chặt đầu xuống cho các ngươi làm quả cầu đá”.

Nhà cái giương cao giọng nói: “Đặt cho Cố tam tiểu thư, một được năm mươi, đặt không?”
“Ngu ngốc mới đi đặt cho Cố tam tiểu thư, bọn ta cũng đâu phải lắm tiền nhiều của đem đi đốt”.

“Một được một trăm thì sao? Chỉ cần các ngươi cược Cố tam tiểu thư có thể tiến vào quyết đấu chung cuộc thì có thể thắng gấp trăm lần tiền”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi