Nói xong, Cố Thanh Hy liếc xuống nửa thân dưới của hắn.
Chiêu này cực kỳ hữu hiệu, Dạ Mặc Uyên buông tay nàng ra, che kín phần dưới của mình.
Nơi này là Vạn Hoa Lâm, cả vực thẳm toàn hoa là hoa, có hàng trăm loài, cứ mười lăm mỗi tháng hắn lại cởi hết quần áo, dùng vạn hoa để chống lại độc tố.
Ngày này mỗi tháng chính là lúc hắn suy yếu nhất, bởi vì trong ngày này, toàn bộ nội lực của hắn đều hóa thành hư vô.
Trước mắt, nàng y phục chỉnh tề, còn hắn chẳng có mảnh vải che thân, nhìn thế nào Dạ Mặc Uyên cũng thấy mình bị uất ức.
“Này, ngươi đừng trừng ta mãi thế, ngươi trừng làm lòng ta hoảng”.
“Thực ra, chuyện xảy ra lúc trước giữa hai ta, ta là con gái nên người chịu thiệt là ta mới đúng”.
Vù…
Nhiệt độ không khí lại giảm xuống vài độ, rõ ràng là tháng ba mùa xuân, Cố Thanh Hy lại cảm thấy như là mùa đông khắc nghiệt.
Nàng rụt cổ, chớp chớp đôi mắt vô tội, rặn nửa ngày mới rặn ra một câu: “Hay là, ta cho ngươi đè lại, coi như huề nhau”.
Dạ Mặc Uyên gân xanh gồ lên, tức điên người, đầy bụng tức giận như sắp không nhịn nổi nữa.
Nàng còn là phụ nữ sao? Nói ra câu đó mà cũng không thấy xấu hổ à?
Cố Thanh Hy sợ hãi lùi ra sau một bước.
Sao khí thế trên người đàn ông kia lại mạnh vậy?
Chắc sẽ không lại tức giận nữa đó chứ?
“Bồi thường cho ngươi thì ngươi không cần, cho ngươi đè lại cũng không chịu.
Vậy ngươi muốn làm sao?”
“Ta muốn mạng cô”.
Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cưỡng hiếp hắn hết lần này đến lần khác, không giết nàng thì khó mà hả cơn giận trong lòng.
Cố Thanh Hy bĩu môi: “Giờ người đang trúng độc, không thể nhúc nhích là ngươi chứ chẳng phải ta.
Ta mà muốn làm gì ngươi nữa thì tại vùng núi hoang vu như này cũng chẳng ai có thể cứu ngươi”.
“Ngươi khỏi phải lo ta sẽ làm thế tiếp với ngươi, dù sao trình độ của ngươi còn phải học hỏi thêm nhiều”.
Nàng nói có sách có mách có chứng, câu nào câu nấy rõ ràng đều có lý, lại chọc Dạ Mặc Uyên máu xông lên đầu, phun ra một ngụm máu tươi, người cũng bị chọc tức đến ngất xỉu.
Ặc…
Ngất rồi?
Vậy vừa hay nàng cũng tiện chuồn đi.
Cố Thanh Hy định chạy, nhưng thấy gương mặt đẹp trai như thần tiên kia hơi trắng bệch, lại nhìn thấy các loài hoa nở rộ xinh đẹp dưới đất cũng bị dính máu hắn, chân nàng như rót chì, chẳng thể nào nhúc nhích nổi.
Máu huyết chảy ngược, độc dẫn thẳng vào tim, nếu không cứu thì hắn chắc chắn phải chết.
“Cũng không biết kiếp trước gây ra nghiệt gì, kiếp này lại gặp ngươi hoài.
Thôi, cứu ngươi một lần vậy, coi như là vì đã trót ‘ăn’ ngươi”.
Cố Thanh Hy nói xong bèn ngồi xổm xuống, đặt tay lên mạch hắn, vừa sờ sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Không ngờ lại trúng hai loại độc, mà cả hai đều là loại độc bá đạo và độc ác nhất trên đời.