Một loại là Hàn độc, hẳn là có từ lúc còn ở trong bụng mẹ nên sau khi sinh ra cứ đến ngày 15 hằng tháng đều sẽ phải chịu đựng cơn đau đớn mà người thường khó có thể chịu nổi.
Hàn độc mà phát ra thì sẽ len lỏi khắp tim gan phèo phổi trong cơ thể mãi đến khi máu đông thành băng, có thể làm người ta lạnh đến nỗi sống không bằng chết, nhưng lại không thể chết đi.
Một loại khác là Huyết Diệp Tà Độc, có thể dồn người ta vào chỗ chết, khi phát độc thì đau đớn tận xương, cả người như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn hay bị chém ngàn đao.
Chắc hắn định lợi dùng Hàn độc và ngàn hoa để kiềm chế Huyết Diệp Tà Độc nhằm bảo vệ tính mạng.
Nhưng hai loại độc ấy khắc nhau nên cơn đau hắn phải chịu ít nhất là gấp mười lần so với một loại.
Bất kể là Hàn độc hay Huyết Diệp tà Độc, quá trình hạ độc ít nhất cũng hơn 10 năm, còn phải dùng 500 loại độc phối hợp với nhau.
Rốt cuộc thì tên này đắc tội với người nào mà đáng để kẻ thù dốc hết vốn liếng hại hắn vậy?
Lại nhìn đôi chân tàn phế của hắn, Cố Thanh Hy không khỏi thở dài.
Không thể ép độc ra ngoài cơ thể nên chỉ có thể dồn nó vào hai chân, trơ mắt nhìn hai chân tàn phế, cảm giác ấy quả thật rất khó chịu.
Cố Thanh Hy lấy kim châm ra, thành thạo ghim vào huyệt Bách Hội, huyệt Dũng Tuyền, cố gắng giúp hắn giảm bớt đau đớn và ép độc ra.
Nếu là trước đây, nàng sẽ chỉ coi hắn như một người râu ria, xa lạ.
Nhưng lúc này, nàng lại thật sự cảm thấy hơi đau lòng.
Là một người thầy thuốc, nàng biết rất rõ mấy năm nay Dạ Mặc Uyên có thể sống sót là khó khăn cỡ nào.
Người thường, e rằng một ngày thôi cũng không chịu nổi.
Bệnh tình hóc búa, mãi đến khi tia nắng ban mai dâng lên, Cố Thanh Hy mới cất kim châm đi, cởi áo của mình ra đắp lên người hắn.
“Vì giữ được mạng ngươi đã khiến bà đây mệt chết đi được, ngươi tỉnh lại thì đừng có tìm ta gây chuyện đó”.
Cố Thanh Hy mệt mỏi duỗi lưng, tìm được Yên La Thảo giữa rừng hoa.
Sau đó quay đầu liếc nhìn Dạ Mặc Uyên vẫn đang mê man với ánh mắt đầy thâm ý, cả người giống như một con báo vèo một cái biến mất.
Trong một góc của học viện Hoàng gia.
Thu Nhi sốt ruột đến nỗi xoay quanh tại chỗ, đôi khi lại rướn cổ lên nhìn ra xa, cả nửa ngày sau, nàng ta mới nhìn thấy tiểu thư nhà mình mặc đồ nhà nông, ngáp lên ngáp xuống, lắc lư lết tới.
Thu Nhi vui vẻ, vội vàng tiếp đón: “Tiểu thư, người đi đâu cả buổi tối vậy, nô tỳ sắp lo lắng muốn chết rồi này”.
“Lo cái gì, ta cũng chẳng mất miếng thịt nào”.
“Hạ Vũ đã chết, ngũ di nương muốn chết muốn sống méc lão gia.
Ngài ấy đã nổi trận lôi đình, nô tỳ thấy sự việc không hay định báo cho tiểu thư.
Ai ngờ người lại một đêm không về.
Cuối cùng, nô tỳ chỉ đành đến học viện Hoàng gia đợi”.
“Ta còn tưởng là chuyện gì, tên nô tài gian xảo kia chết thì chết thôi”.
Cố Thanh Hy uể oải cười, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Thu Nhi, khen: “Rất rốt, có tiến bộ, biết chuyện không hay bèn chuồn đi”.
Thu Nhi sắp lo lắng muốn chết, cố tình tiểu thư nhà mình vẫn là cái dáng vẻ chẳng thèm để ý bèn giậm chân nói: “Tiểu thư, lão gia và ngũ di nương chắc chắn sẽ không tha cho người.
Sau này, chúng ta phải làm sao đây? Cũng không thể núp trong học viện Hoàng gia mãi được”.