Chương 820
“Vậy nên ý của người là đôi mắt trái tim ở chỗ của Đương Đương công chúa?”
“Có lẽ là vậy, nhưng với tính tình của Đương Đương công chúa, nếu muội ấy không thích thứ gì thì sẽ vứt, không biết sợi dây chuyền đó có bị muội ấy vứt đi hay không”.
“Hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa đúng không?”
“Đúng… Đúng vậy”.
“Đi thôi, chúng ta đi xem”.
“Chẳng phải ngươi vừa mới bảo chỉ cần trẫm giúp ngươi tìm được đôi mắt trái tim, ngươi sẽ đuổi giặc giúp trẫm sao?”
“Đúng thế, ta có nói, nhưng không phải bây giờ người chưa giúp ta tìm được sao, khi nào tìm được rồi tính”.
“Nhưng… Haizz… Ngươi bỏ tay ra, trẫm là hoàng thượng Dạ Quốc, cửu ngũ chí tôn, ngươi nắm cổ áo trẫm thế này thì trẫm biết để mặt mũi ở đâu?”
“Ồn quá”.
“Buông tay, Cố Thanh Hy, trẫm ra lệnh cho ngươi buông tay!”
Dù Dạ Hoàng có vùng vẫy thế nào vẫn bị nắm cổ áo kéo đi như một đứa trẻ.
Trên đường đi có vài cung nữ và thị vệ nhìn thấy, chỉ là không ai dám lên tiếng, cả đám đều quỳ phục xuống đất, sợ đến mức toàn thân run bần bật.
Ở một nơi khác của Ngự Hoa Viên, nơi đó có ca hát nhảy múa, tiếng sáo trúc văng vẳng khắp hoàng cung.
Không ít đại thần dẫn theo thê nữ đến đây tham dự lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa.
Thái Hậu ngồi thẳng trên ghế chủ toạ thứ hai với nụ cười vui vẻ trên mặt.
Không biết Đương Đương công chúa đang nói gì với ai mà thỉnh thoảng cười rất tươi.
Khung cảnh vui vẻ nơi đây đã bị làm gián đoạn bởi một câu nói của thái giám.
“Hoàng thượng giá lâm, Dạ Vương phi giá lâm”.
Đương Đương công chúa lập tức sầm mặt lại.
Hoàng thượng đến thì không sao, nhưng còn Cố Thanh Hy tới đây làm gì?
Hôm nay là lễ trưởng thành của nàng ta, nàng ta cũng không mời Cố Thanh Hy.
“Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Dạ Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Tất cả đại thần đồng loạt quỳ xuống.
Đương Đương công chúa đứng lên, bực bội nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy: “Hoàng đế ca ca, huynh đưa Cố Thanh Hy đến đây làm gì vậy?”
Mang bực bội tới cho nàng ta à?
Hôm nay là lễ trưởng thành của nàng ta đấy.
Dạ Hoàng chỉnh lại cổ áo bị làm nhăn của mình, giả vờ bình tĩnh quát: “Ăn nói kiểu gì vậy, nàng là hoàng thẩm của muội đấy!”
“Hoàng đế ca ca”.