CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Cố Thừa Tướng lau mồ hôi, do dự không biết nên giải thích thế nào.

Lại không ngờ rằng, Dạ Mặc Uyên đã đổi sang chủ đề khác.

“Nếu tam tiểu thư đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi, thế thì nàng không tiện ở lại phủ Thừa Tướng nữa, chi bằng sang Vương phủ của bổn vương ở đi, dù sao… Sớm muộn gì nàng cũng phải vào đó thôi”.

Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Vương gia, làm thế không hay lắm, dân nữ không xứng với Vương gia…”
“Soạt soạt soạt…”
Hơn mười thị vệ rút đao ra, vây Cố Thanh Hy vào giữa, khí thế lạnh lẽo thấu xương đó, cảm giác như Cố Thanh Hy mà dám từ chối thì lưỡi đao sẽ lập tức đâm vào người nàng.

Hắn nào có mời mọc gì, rõ ràng là ép buộc.

Người phủ Thừa Tướng hoảng loạn, chẳng dám hé miệng lấy một câu nào.

Thu Nhi vội vàng kéo tay áo Cố Thanh Hy, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nếu Vương gia đã thành tâm mời, dân nữ mà từ chối sẽ là bất kính”.


Dứt lời, bọn thị vệ đều thu đao, một lần nữa cung kính lùi về hàng đứng ngay ngắn, như thể tất cả những gì diễn ra lúc nãy chưa từng xuất hiện.

“Mời”.

Cố Thanh Hy nhếch môi tạo thành một độ cong mỉa mai ở nơi người khác không thể nhìn thấy, theo Dạ Mặc Uyên cùng rời khỏi phủ Thừa Tướng.

Sau khi đám người đó chậm rãi rời đi, người trong phủ Thừa Tướng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Ông ta muốn đứng dậy, nhưng hai chân cứ như nhũn ra, làm cách nào cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi xổm xuống ngay đó.

“Lão gia, nghe nói chiến thần giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn, liệu hắn có trả thù chúng ta hay không?”
Cơ thể Cố Thừa Tướng run run.

Ông ta cũng không thể nắm được tình hình, từ trước đến nay chiến thần luôn ru rú trong nhà, hôm nay chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện ở phủ Thừa Tướng.

Ông ta tưởng phủ Thừa Tướng sắp tai vạ ngập đầu, nào ngờ chiến thần lại tha cho bọn họ, chỉ dẫn nữ nhi ông ta đi.


Trong chiếc xe ngựa xa hoa.

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cùng ngồi một xe.

Cố Thanh Hy nép mình vào một bên, ôm cơ thể lạnh run của mình, như thể người bên cạnh là một con sói xám lớn, có thể ăn tươi nuốt sống mình bất kỳ lúc nào.

Dạ Mặc Uyên cười: “Những hành động của tam tiểu thư có thể nói là đệ nhất thiên hạ”.

“Vương gia, dân nữ không hiểu ngài đang nói gì”.

“Bổn vương đã trông thấy hết toàn bộ chuyện của ngươi ở học viện Hoàng Gia ngày đầu tiên”.

Cái định mệnh.

Tên cuồng rình mò này, lại dám trốn trong góc tối rình mò nàng.

“Hôm đó công chúa quá kiêu ngạo, nên dân nữ mới…”
“Đánh phu tử, tát công chúa, đó không phải là hành động mà người bình thường dám làm”.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi