CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Hôm đó quá tức giận, sau đó dân nữ cũng tự trách và sợ hãi không thôi”.

“Trên người cô có mùi thảo dược nhàn nhạt, dù cô đã lau đi nhưng mùi hương đó như hòa vào người cô vậy, vẫn tỏa ra”.

“Vương gia, e là ngài nhầm lẫn gì rồi”.

Nam nhân này cầm tinh con chó hả.

Nàng đã dùng loại dược liệu đặc biệt để xóa đi mùi hương đó, mà hắn vẫn ngửi được.

Nhìn vào đôi mắt không bận tâm mấy của Dạ Mặc Uyên, nàng có hơi chột dạ, đôi mắt đó như có thể bao quát vạn vật, có thể nhìn thấu mọi tâm tư của nàng.

“Sau tai cô có một nốt chu sa hình hoa mai, trùng hợp, nữ nhân đó cũng có”.

Cố Thanh Hy sờ sờ sau tai mình, lập tức cạn lời.


Sau tai nàng có nốt chu sa hoa mai, thế mà nàng lại không hề biết.

Nam nhân này lại quan sát cẩn thận đến thế.

Đã nói đến nước này rồi, Cố Thanh Hy biết mình có giả vờ nữa cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.

Nàng dứt khoát ngồi thẳng dậy, dáng vẻ đáng thương trước đó biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại vẻ tự tin kiêu ngạo, bễ nghễ thiên hạ.

Nàng cười, đầy tao nhã.

“Halo, anh đẹp trai, một ngày không gặp, lại đẹp trai hơn rồi”.

“Nữ nhân, lá gan của cô rất lớn”.

Nhìn thấy ánh mắt ngứa đòn đó, liên tưởng đến những việc nàng từng làm với mình, cuối cùng Dạ Mặc Uyên cũng không thể giữ tỉnh táo được nữa, lửa giận bắt đầu bùng lên, giơ tay phải lên muốn bóp chết nàng.

Cố Thanh Hy nhanh nhẹn lướt đi, nhưng bàn tay đó như cái bóng, dù nàng có trốn đi đâu cũng không thể tránh khỏi.


Rơi vào đường cùng, Cố Thanh Hy đành phải lăn một vòng tại chỗ, như cá chạch luồng lách trốn chạy, chật vật cút sang một bên, mới vất vả tránh khỏi đòn tấn công đó.

Mới vừa nãy thôi, nàng lại có cảm giác tử vong đang rơi xuống đầu mình.

Nam nhân này, nếu hắn muốn giết người thì một chưởng đó đủ để lấy mạng nàng.

Nàng cười đầy nịnh nọt: “Vương gia cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió, chắc sẽ không làm khó làm dễ một thiếu nữ đáng thương như ta đâu nhỉ”.

“Thiếu nữ đáng thương?”
Ha.

Nàng là thiếu nữ đáng thương hả?
Cả nam nhân cũng dám đè mà còn gọi mình là thiếu nữ?
“Tất nhiên rồi, ngài xem cái tay nhỏ xíu của ta này, làm sao đánh lại ngài được, chuyện trước đó ta đã biết sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta lần này đi, tiểu nhân hứa sau này sẽ không dám làm gì ngài nữa…”
Xoẹt…
Độ ấm trong xe ngựa giảm xuống mức thấp nhất.

Mặt Dạ Mặc Uyên đen như đáy nồi, sát khí bắt đầu ẩn hiện.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi