Cố Thanh Hy thầm nghĩ không hay rồi, nhanh chóng lên tiếng trước khi Dạ Mặc Uyên ra sát chiêu.
“Vương gia, ít nhiều gì ta cũng đã cứu mạng ngài, ân oán của chúng ta xem như bỏ qua được không”.
“Cô nghĩ sao”.
Da đầu Cố Thanh Hy run lên.
Nàng cảm thấy chuyện này không dễ giải quyết như thế.
“Hay là, chúng ta bàn điều kiện đi”.
“Ha… Với cô á?”, Dạ Mặc Uyên từ trên cao nhìn xuống nàng, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ xíu.
“Đúng, với ta, ta…”
“Rầm…”
Xe ngựa đột nhiên phanh gấp, Cố Thanh Hy đứng không vững, ngã nhào xuống.
Nhìn lại trước mặt nàng, đó chính là Dạ Mặc Uyên, nếu nàng lại ngã xuống thì đè hắn là điều khó tránh khỏi.
Hai lần trước vết thương độc của hắn phát tác, cả người không thể nhúc nhích, còn lần này…
Cố Thanh Hy không hề nghi ngờ, nếu nàng lại nhào vào người hắn, Dạ Mặc Uyên sẽ giết nàng không hề do dự.
“Soạt soạt soạt…”
Mấy trăm mũi tên nhanh như tia chớp xé toạc không gian bay đến, bắn thẳng vào Dạ Mặc Uyên đang ngồi trong xe ngựa.
Ánh mắt Cố Thanh Hy chợt lóe lên, tay phải chống bàn, nhanh chóng xoay người trên không, chộp lấy mấy mũi tên trước mặt Dạ Mặc Uyên.
Cùng lúc đó, nàng nâng mũi chân lên, bảo vệ Dạ Mặc Uyên khỏi vô số mưa tên rậm rạp, đối mặt với sống chết, nàng không hề nhân nhượng một bước.
Động tác của nàng hoàn toàn là bản năng, đôi mắt tối đen của Dạ Mặc Uyên chợt xuất hiện thứ ánh sáng khác thường, nhìn Cố Thanh Hy với vẻ phức tạp.
“Có thích khách, bảo vệ Vương gia”.
Bên ngoài xe ngựa, tiếng chém giết liên tục vang lên.
Trong xe ngựa, Cố Thanh Hy liều mạng bảo vệ, tìm lại đường sống trong cõi chết.
Nhưng…
Đối tượng bị ám sát là Dạ Mặc Uyên lại hết sức nhàn nhã, dương dương tự đắc pha trà và nhấm nháp nó, dường như vụ ám sát này không hề liên quan gì đến hắn.
Khiến Cố Thanh Hy nghẹn cơn tức trong bụng.
Nàng biến thành hộ vệ của hắn từ khi nào thế.
“Phập…”
Sau khi đá văng mấy mũi tên cuối cùng, Cố Thanh Hy dứt khoát lười biếng ngồi trước mặt hắn, giành lấy chén trà trong tay hắn, uống ừng ực, hồn nhiên không sợ khí lạnh từ người hắn.
“Trà không tệ, còn không, cho ta mấy cân”.
“…”
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng, vén mành che nhìn ra ngoài, đồng tử đen bóng khẽ co rụt lại.