ĐẠI SƯ, ĐỘ TA KIẾP NÀY

Từ khi ngôi chùa nhỏ có thêm một biệt viện kế bên, cuộc sống của Mặc Không gặp phải nhiều biến cố lớn. Vừa sáng sớm, bên biệt viện đã vọng ra tiếng ca múa inh ỏi, không để cho người ở chùa được yên tĩnh niệm kinh.

Tại biệt viện, Phùng Hành Di nghe đám tiểu hồ hát xong, rất cao hứng hỏi: “Khúc này là gì mà hay vậy?”

Một hồ nữ trả lời: “Bẩm vương thượng, khúc này tên gọi Thước Kiều Tiên. Chính là tả về mối tình của Ngưu Lang và Chức Nữ. Có câu “Tình mềm mại như nước, hẹn đẹp đẽ như mơ. Nếu như hai khối tình là lâu dài, há lại phải gặp sớm sớm chiều chiều?” (*)

Phùng Hành Di thích câu “tình mềm mại như nước, hẹn đẹp đẽ như mơ.” Hắn cười hỏi hồ nữ:

“Ngươi tên gì? Trông rất lanh lợi.”

“Tiểu hồ là A Đát. Làm vui lòng vương thượng là chức trách của tiểu hồ.”

“Ngươi ở lại, về sau làm thị nữ cận thân cho ta.”

A Đát gật đầu vâng dạ, lập tức đến cạnh hắn chờ sai bảo. Một nhóm ca nữ khác lại lên biểu diễn. A Đát thông hiểu về âm nhạc lẫn ca vũ. Chỉ cần Phùng Hành Di hỏi đến, nàng đều sẽ đáp được tên khúc hát, khiến hắn rất mực yêu thích.

Sau màn nghe ca vũ, Phùng Hành Di giữ riêng A Đát ở lại giúp hắn thay y phục. Thay xong, Phùng Hành Di lại qua chỗ hàng xóm thăm hỏi, nhằm lúc Mặc Không đang tắm trong bồn. Hắn nuốt nước bọt, đôi mắt nhiễm một tầng sắc dục khi lại được dịp trông thấy bờ vai trần rắn chắc của Mặc Không. Hắn muốn nhìn sâu xuống dưới nữa, đáng tiếc cái bồn gỗ cứng đầu kia đã che chắn hết.

“Thí chủ, thỉnh ngài ra ngoài trước, có việc gì đợi bần tăng mặc y phục vào rồi nói.”

Phùng Hành Di định quay đi, nhưng sau đó hắn nghĩ tại sao phải quay đi? Hắn ở kiếp trước không phải đều nhìn qua, chạm qua rồi sao?

“Đại sư, ngài cũng chớ ngại, chúng ta đều là nam nhân cả.” Phùng Hành Di kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nói tiếp: “Ngài cứ tắm tiếp tục, ta ở đây nói là được.”

Mặc Không nhếch môi: “Thí chủ, ngài đúng là phóng khoáng. Vậy được, ngài muốn nói gì?”

“Đại sư hứa là sẽ ghé qua Đơn Lăng trang của ta coi giùm thủy thổ, nhưng ta chờ lâu rồi vẫn không thấy ngài qua, đành phải tự thân đến giục.”

“Là lỗi của bần tăng.” Mặc Không thản nhiên giội gáo nước lên người và nói. “Bần tăng dạo này đang bận siêu độ cho những linh hồn chết oan, cũng vừa mới làm xong.”

Phùng Hành Di thấy trong mũi có thứ gì đó ẩm ẩm, bèn lấy ngón tay chặn lại. Hắn rất muốn sờ vào cánh tay dài mảnh nhưng luôn tràn trề sức lực của y. Nhớ đến mỗi lần y ôm hắn, mặc sức ra vào bá đạo trong người hắn, thì dù hắn có trốn chạy thế nào đều không thoát khỏi.

“Thí chủ, ngài có đang nghe bần tăng nói không?”

“À có có.” Phùng Hành Di liếm môi vì thấy khô khan. Nhìn gần thế này mà không thể chạm vào, đúng là một loại khổ hình. “Vậy khi nào đại sư sang bên chỗ ta?”

Mặc Không bỗng đứng lên khỏi làn nước. Phùng Hành Di nuốt nước bọt lần nữa. Hắn nhìn không rời mắt vào cái phần bên dưới, thật sự khát đến không chịu được.

Mặc Không điềm tĩnh bước ra khỏi bồn, lau khô nước và mặc vào bộ y phục xám giản dị. Cả quá trình diễn ra rất tự nhiên, cứ như không hề có sự tồn tại của Phùng Hành Di. Phùng Hành Di hận không thể lập tức lao tới và cầu y chiếm lấy hắn. Hình bóng của Cửu Liên Tháp xoay tròn trong đầu hắn. Nếu hắn chọc giận Mặc Không, chỉ sợ trước khi kịp làm bất cứ điều gì đã phải chuyển nhà vào đó ở lần nữa, thế thì rất oan ức.

“Đêm nay bần tăng sẽ sang.”

Một lời đã định, Phùng Hành Di tự giác quay về biệt viện. Đến đêm, hắn chuẩn bị phòng ốc tươm tất, chờ đợi một màn mây mưa kịch liệt. Đúng hẹn, Mặc Không ghé sang. Phùng Hành Di bảo A Đát rót một chén trà có xuân dược mời y. Mặc Không nhìn chén trà trên tay A Đát cười, giả vờ cầm không vững để đổ hết xuống sàn.

“Bần tăng thất thố rồi.”

“Không sao. A Đát, rót lại chén khác cho đại sư.” Phùng Hành Di nói.

“Không cần, trước tiên vẫn nên đi coi chung quanh, trà này để sau uống cũng chưa muộn. Mời thí chủ dẫn đường.”

Mặc Không đã đứng lên, Phùng Hành Di cũng không tiện ngồi lại. Hắn cho A Đát lui đi, đích thân dẫn Mặc Không đi xem xét khắp nơi. Đương nhiên xem xét gì đó cũng chỉ là cái cớ. Nơi mà hồ vương như hắn ở, há lại có thứ gì không sạch sẽ dám bám vào? Huống hồ bên cạnh nơi này còn là chùa của Mặc Không, có thỉnh cũng chưa chắc bọn chúng dám tới, chứ đừng nói là tự tìm đến.

Dù vậy, Mặc Không vẫn lấy la bàn ra xem một cách nghiêm túc. Thứ gì nên để lại, thứ gì nên bỏ đi, y cũng nói rất tỉ mỉ. Phùng Hành Di vừa nghe vừa ngáp. Trí nhớ của hắn không tốt mấy, Mặc Không lại nói rất nhiều, do đó cuối cùng đều là tai này rót qua tai kia, trôi đi sạch bách.

“Thí chủ, ngài đã nhớ hết chưa?” Mặc Không hỏi.

“Tàm tạm. Đại sư, ngài nói cũng mệt rồi, hay là vào phòng ta ngồi nghỉ ngơi chút.”

Phùng Hành Di sợ Mặc Không từ chối nên kéo vội tay y đi. Mặc Không nhìn vào vị trí họ tiếp xúc, hàng mi chau lại, yết hầu khẽ động. Phùng Hành Di vừa ném được Mặc Không vào phòng liền đóng cửa lại.

“Thí chủ, đây là ý gì?”

“Đại sư đừng hiểu lầm. Ta chỉ muốn được nói chuyện yên tĩnh với ngài nên mới đóng cửa. Đại sư ngồi đi.” Phùng Hành Di chỉ vào ghế rồi rót trà ra mời Mặc Không. Bình trà này cũng đã được tẩm xuân dược từ sớm.

Hiểu lầm? Mặc Không thầm cười khẽ. Chỉ sợ là y hiểu quá đúng. Y thong thả ngồi xuống, không lộ ra biểu cảm gì.

“Đại sư dùng trà.” Phùng Hành Di đang định đặt ly trà xuống thì bị Mặc Không đẩy sang phía hắn.

“Thí chủ là chủ, thí chủ nên dùng trước.”

“Ta không khát. Đại sư cứ tự nhiên.” Phùng Hành Di vẫn cố chấp đặt ly trà ở chỗ Mặc Không.

“Bần tăng cũng không khát. Hay là cứ để tạm ở đây vậy.” Mặc Không đẩy ly trà ra giữa rồi ngắm nhìn một lượt căn phòng. Phùng Hành Di yêu thích những vật trắng tinh mềm mại, vậy nên giường tủ hay bàn ghế đều được phủ thảm lông trắng, vừa cao quý, vừa trang nhã.

“Phòng của thí chủ đúng là rất đẹp.”

“Mừng là đại sư thích. Cổ nhân nói “cận mặc giả hắc, cận đăng tắc minh.” Ta ở gần đại sư nên cũng dần có hứng thú với Phật học, bèn đọc vài quyển kinh, ngẫu nhiên lại phát hiện ra chuyện thú vị. Tôn giả A Nan trước khi xuất gia từng đem lòng yêu một cô gái. Khi đức Phật hỏi ngài yêu người con gái đó thế nào, ngài bèn trả lời: Nguyện hóa thân thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ mong người con gái đó đi qua cầu. Ta muốn hỏi đại sư, đây là ái tình, hay là dục vọng?”

Mặc Không hạ thấp đuôi mắt, không khỏi ngán ngẩm vì Phùng Hành Di rất biết chọn kinh mà đọc.

“Vạn vật chúng sinh đều không có gì là thập toàn thập mỹ. Con người đã vậy, thì tình cảm của họ cũng vậy. Ái tình tự bản thân vốn rất thuần khiết, không bao hàm dục vọng, nhưng kẻ trầm luân trong nó sẽ khát khao dục vọng. Bần tăng đạo hạnh không cao, chỉ có thể trả lời thí chủ đến đây thôi.”

“Ta còn đọc được một câu chuyện khác. Tôn giả A Nan rất đẹp, đẹp đến nỗi có một cô gái gọi là Ma Đăng Già đem lòng yêu mến ngài ngay khi chỉ vừa gặp mặt. Khi đến trước Phật, Phật hỏi nàng yêu A Nan ở chỗ nào? Nàng bèn nói: “Con yêu đôi mắt A Nan, yêu lỗ mũi A Nan, yêu miệng A Nan, yêu tai A Nan, yêu giọng nói A Nan và yêu từng bước đi của A Nan.” Trước đây ta từng kể cho đại sư nghe về một người đã cưỡng bức ta, hắn gọi là Vô Trần. Đại sư nói ta đối với Vô Trần chỉ có ham muốn nhục dục. Thỉnh đại sư cho ta biết tình yêu của Ma Đăng Già dành cho A Nan và dục vọng của ta dành cho Vô Trần khác nhau thế nào, không phải đều diễn ta bằng thân xác trần tục cả sao?”

Mặc Không giựt giựt khóe môi, nhất lời không biết trả lời sao. Phùng Hành Di đứng lên tiến gần y, vuốt nhẹ mấy ngón tay mềm mại trên vai y: “Đại sư, thỉnh cho ta đáp án a.”

“Bần tăng cho rằng…” Lời còn chưa kịp nói ra, Phùng Hành Di đã cúi xuống hôn lên môi Mặc Không. Rất lâu rồi mới tìm lại được hơi ấm từ người này, Phùng Hành Di xô dạt mọi ngóc ngách bên trong vòm họng Mặc Không để tiến tới, chẳng cần biết y có đáp trả lại hay không. Hắn thèm khát được nhấn chìm y chỉ trong một nụ hôn.

“Thí chủ, xin tự trọng.” Mặc Không đẩy nhẹ hắn ra.

Phùng Hành Di nhào tới ngồi trong lòng y, cười sắc lẹm. Hắn tự xõa vai áo xuống, để lộ làn da nõn nà như búp măng: “Nếu ta không tự trọng, đại sư định làm gì?”

Hắn không chờ đợi được nữa. Cơ thể hắn đã nóng lên rồi, mà khi cơ thể nóng lên thì đầu óc liền mụ mị, chẳng còn nghĩ nhiều được nữa.

“A di đà Phật! Thí chủ, đừng nên càn quấy.”

“Đại sư, ngài không thấy cơ thể người ta đang nóng lên vì ngài sao?”

Phùng Hành Di cầm tay Mặc Không đặt lên ngực, nhưng Phật ấn liền phát sáng và hất văng Mặc Không ra một đoạn xa. Phùng Hành Di đứng chới với nhìn theo, toàn thân cứng đơ ngay lập tức. Đạo lý gì đây? Phật ấn là do y kiếp trước bỏ vào người hắn, mà y của kiếp này lại bị ảnh hưởng sao? Rõ ràng chính mắt hắn nhìn thấy y điều khiển Cửu Liên Tháp rất thuần thục, lẽ nào không tự giải trừ được Phật ấn do chính mình tạo ra? Hắn rốt cuộc nên cười hay nên khóc đây?

Phùng Hành Di ngây ngốc một lúc thì bước tới định đỡ Mặc Không: “Đại sư, ngài không sao chứ?”

Mặc Không giơ tay ra ngăn cản: “Bần tăng vẫn ổn, nhưng nếu bị thí chủ đả thương lần nữa thì gân cốt này sẽ chịu không nổi. Thí chủ tốt nhất cứ đứng yên đó.”

“Người đả thương đại sư không phải ta, mà là Phật ấn trên người ta.” Nói cách khác, người đả thương y hiện tại chính là y của kiếp trước a, không liên can gì tới hắn.

“Chuyện này giải thích sau. Bần tăng xin cáo lui trước.”

Mặc Không bỏ đi. Phùng Hành Di muốn đuổi theo lại không dám đuổi, e là bức quá thì y sẽ sợ hắn, chỉ đành đứng giậm chân kêu trời. Một đêm oanh oanh liệt liệt của hắn vậy là tiêu tan…

(*) Trích Thước Kiều Tiên của Tần Quán

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi