ĐẠI SƯ, ĐỘ TA KIẾP NÀY

“Thí chủ, ngài lại muốn làm gì?”

Mặc Không chùn giọng hỏi khi thấy Phùng Hành Di cởi áo ra.

“Đại sư, ta chỉ muốn ngài xem giùm ta dấu Phật ấn này thôi.” Phùng Hành Di chỉ vào ấn ký hình chữ vạn giữa ngực rồi nói. “Chính là tên Vô Trần đáng ghét mà ta từng nói với ngài. Hắn đã đóng cái này lên người ta. Đại sư xem có cách nào bỏ được không?”

Mặc Không bước đến nhìn, rất bình tĩnh nói: “Không xóa được. Thứ này chỉ có thể tự mất đi.”

“Tự mất đi??? Thế khi nào thì mất đi?”

“Cái đó còn tùy thuộc vào pháp lực của người dùng ấn.”

“Nếu pháp lực ngang ngửa với đại sư thì sao?” Phùng Hành Di nhịn không được hỏi tiếp.

“Vậy chắc khoảng 100 năm.”

“A…” Phùng Hành Di kinh hô. Ra là vậy sao? Cái hẹn 100 năm mà Mặc Không kiếp trước cho hắn là để chờ ngày Phật ấn này tự loại bỏ sao?

“Nghĩa là đến lúc đó, ta tự khắc sẽ được tự do, kể cả khi không có người hạ ấn giúp?”

“Theo lý là vậy.”

Phùng Hành Di chợt thấy hụt hẫng lạ thường. Chỉ cần chờ thêm hai năm nữa, khi Phật ấn này tự động mất đi, hắn có thể tiếp tục hút dương khí người sống tu luyện, cũng có thể hoan hoan lạc lạc cùng với bất cứ ai mà hắn muốn, không cần phải ở nơi vượn không kêu, chim không hót này theo đuổi một hòa thượng. Vậy thì tại sao trong lòng hắn lại không phát sinh vui vẻ hay sung sướng gì, ngược lại còn rất bi đát. Hắn và vị hòa thượng trước mặt trong phút chốc chẳng còn tí liên hệ nào với nhau.

“Nhưng mà cũng chưa hẳn là vậy.” Mặc Không lại nói tiếp.

“Ý của đại sư là…?”

Mặc Không hơi nhếch môi: “Nếu bần tăng là người lập Phật ấn này, tự sẽ có mục đích riêng lúc lập, vậy nên giải hay không giải đều do bần tăng quyết định mấu chốt cuối cùng.”

Phùng Hành Di toát mồ hôi. Đại sư nói không sai, Phật ấn này đích thực do ngài lập đây. Chỉ là, để ngài quyết định mấu chốt cuối cùng chả khác nào nói phải do chính ngài giải, không tự mất được sao? Phùng Hành Di lẽ ra nên nguyền rủa tên hòa thượng gian xảo này, nhưng hắn lại cảm thấy cõi lòng nhẹ nhõm phần nào. Hắn vừa tìm lại mối liên kết giữa họ.

“Thí chủ, ngài có thể mặc lại áo rồi.” Mặc Không nhắc nhở. Cứ nhìn vậy hoài thì dù y tĩnh tâm cách mấy cũng bị khuấy động.

“À…đại sư, ta cho ngài nhìn, ngài không thích sao? Dù gì ta cũng đã nhìn thấy hết của đại sư rồi, giờ xem như đáp lễ.” Phùng Hành Di cười giễu. Tâm tình hắn đã khởi sắc trở lại.

“Thí chủ, bần tăng thích sự phóng khoáng của ngài nhưng không phải dùng theo cách này. Giữ gìn thân thể, tránh để gió lạnh làm nhiễm bệnh.”

Phùng Hành Di ngơ ngác nhìn Mặc Không. Đây là đang quan tâm cho hắn sao? Hắn mỉm cười nhẹ, đem y phục mặc lại chỉnh tề.

Từ ngoài sân chùa, chợt có tiếng gọi của một thiếu phụ vang lên:

“Đại sư Mặc Không, đại sư có ở trong không?”

Mặc Không và Phùng Hành Di cùng đi ra. Người thiếu phụ ăn mặc khá gọn gàng nhưng vải vóc đến trang sức đều không phải loại rẻ tiền, đủ cho thấy địa vị cao sang của bà. Bên cạnh bà còn có hai nô tì.

“Đại sư, ta đến để hỏi về chuyện siêu độ.”

Mặc Không mời bà vào chùa. Phùng Hành Di tò mò không biết bà ta đến tìm Mặc Không làm gì, giả vờ đi sát Mặc Không. Người thiếu phụ cho rằng hắn cũng là người của chùa nên không hỏi tới.

Mặc Không lấy một hộp gỗ giao cho người thiếu phụ, bên trong có mười mấy tấm bài vị.

“Bần tăng đã đọc kinh cầu siêu liên tục trong 49 ngày, tin rằng tất cả họ đều được ra đi thanh thản. Cố phu nhân xin bớt thương tâm.”

“Đa tạ đại sư đã giúp đỡ.” Người thiếu phụ quay sang bảo nô tì đem một bọc tiền giao cho Mặc Không. Mặc Không từ chối: “Lần trước phu nhân đã đưa đủ, hơn nữa thì bần tăng không thể nhận.”

“Xin đại sư cứ nhận, xem như đây là tiền ta cúng dường cho chùa.”

“Nếu phu nhân có lòng, xin đem tiền này quyên tặng cho những ngôi chùa khác. Bần tăng vẫn là câu nói đó, đã nhận đủ nên dư một xu cũng sẽ không nhận thêm.”

Người thiếu phụ gật đầu, cảm tạ Mặc Không lần nữa rồi cùng hai nô tì rời đi. Phùng Hành Di thắc mắc:

“Mười mấy tấm bài vị đó là sao vậy?”

“Đều bị một yêu tinh nhện giết chết. Yêu tinh nhện đó và cháu gái của vị phu nhân này yêu nhau. Lúc đầu, vị phu nhân cũng ra sức ngăn cản, nhưng sau thấy tình cảm của họ thật lòng nên nhắm mắt làm ngơ. Cha cô gái lại không nghĩ như thế. Khi biết cô gái mang thai đứa con của yêu tinh nhện, liền bắt cô gái uống thuốc phá thai. Cô gái vì chống cự kịch liệt mà cả con lẫn mẹ đều chết. Yêu tinh nhện bèn đem cả nhà của ông giết sạch, chính là số bài vị như thí chủ thấy. Vị phu nhân không ở cùng nơi với họ mới may mắn thoát nạn. Yêu tinh nhện sau đó ôm xác cô gái đi mất biệt, cũng không rõ là đi đâu. Vị phu nhân nằm mơ thấy những người chết oan kia hiện về gào khóc với bà, bèn đến tận đây nhờ ta siêu độ cho họ.”

Mặc Không dừng một lúc rồi lại nói: “Thí chủ từng hỏi bần tăng tình yêu của Ma Đăng Già và dục vọng của thí chủ khác nhau thế nào? Phải, đúng là không hề có khác biệt. Yêu một người chính là yêu thân xác trần tục của người đó, so với ham muốn về mặt da thịt cho dù có ngụy biện tốt đẹp thế nào, thì vẫn là chung một loại. Thế nhưng, ham muốn có thể nảy sinh với rất nhiều người, chỉ cần họ thỏa mãn ngũ giác quan của thí chủ. Yêu thích lại chỉ có thể nảy sinh với một người, vì người đó mà quên đi sinh tử. Cho nên, nếu phải cố tìm ra một điểm khác biệt nào đó giữa ái tình và dục vọng, thì chính là sinh tử hai chữ này. Khi sống, nguyện chung giường, khi chết, nguyện chung mộ, sống chết đều không phân ly.”

Mặc Không cầm cánh tay Phùng Hành Di, giúp hắn tự đặt lên trái tim: “Thí chủ, nơi này của thí chủ đã từng mong muốn được đồng sinh cộng tử cùng người nào đó chưa?”

Phùng Hành Di đỏ mặt. Trái tim hắn cư nhiên lại đập loạn lên. Nếu không phải hắn bị điên, cũng không phải bị bệnh, vậy thì hắn đã động lòng rồi, chỉ là chính hắn trước giờ đều không hay biết.

Sau hôm đó, Phùng Hành Di không ghé qua chùa nữa. Hắn ngồi trên cành cây cao nhất của biệt viện ngó sang, mỗi ngày đều thấy Mặc Không quét dọn, lau bụi, lấy nước, trồng cây, có khi sẽ vì thời tiết đẹp mà đem bồ đoàn ra ngoài ngồi niệm kinh. Cứ vậy suốt một tháng liền. Phùng Hành Di rất ư là bực bội. Hắn không ghé thì Mặc Không cũng không thèm sang. Để trả thù Mặc Không, ngày nào Phùng Hành Di cũng bảo người ca vũ inh ỏi, càng inh ỏi càng tốt, dù rằng hắn chả bao giờ xem nhưng khiến cho Mặc Không không niệm kinh được thì hắn rất hả hê. Vậy mà Mặc Không vẫn cứ bình chân như vại, một chút ưu phiền cũng không lộ ra trên mặt, làm hắn càng tức điên người hơn.

Hôm nay, trong lúc hắn đang ngồi trên cành cây nhìn về phía chùa, Mặc Không mang một con diều giấy ra thả bay, trên thân diều có viết chữ. Phùng Hành Di ráng mở to mắt dõi theo con diều xem Mặc Không viết gì. Bên trên chỉ có vài chữ: “Đừng làm kẻ rình mò.”

Phùng Hành Di chột dạ, ngó xuống thấy Mặc Không đang hướng về hắn mỉm cười, chắp tay niệm một lần “A di đà Phật!” Phùng Hành Di rất không khách sáo, bẻ một nhành cây phang về phía y. Y tránh được, lại tiếp tục cười, càng tươi rối hơn trước.

Phùng Hành Di nhảy vọt xuống cây, gọi người mang thật nhiều rượu thịt ra. Rượu chất đầy sân, đều mở nắp cả. Thịt nướng hết xâu này tới xâu kia, cũng chẳng biết để ai ăn, chỉ là cứ nướng cho hương thơm bay sang bên chùa, nhằm chọc Mặc Không thèm nhỏ dãi.

Phùng Hành Di sai khiến người hầu tất bật cả buổi, cuối cùng chính mình lại ngủ quên ở hành lang. Không ai dám gọi hắn dậy nhưng lại sợ hắn bệnh rồi sẽ đổ tội lên đầu họ. A Đát đi qua chùa báo với Mặc Không. Nàng nhìn ra vương thượng đặc biệt quan tâm tới vị đại sư này.

Mặc Không theo A Đát về biệt viện. Trước mặt đông người, không chút chần chừ lựa tư thế tránh được Phật ấn mà bế Phùng Hành Di lên, đưa về phòng hắn. Phùng Hành Di bị dịch chuyển nên thức giấc. Có điều, hắn vẫn giả vờ ngủ, còn cố tình nhoài đầu sát vào ngực Mặc Không.

Đặt Phùng Hành Di yên ổn trên giường rồi, Mặc Không mới quay về chùa lại. Phùng Hành Di trở dậy nhìn lung tung, cảm thấy trống vắng cực độ. Hắn nghĩ về Mặc Không, thân thể nóng bức, phần nhạy cảm bên dưới không cần chạm vào cũng ngóc đầu lên, cọ sát vào y phục đau rát.

Phùng Hành Di luồn tay vào trong giải phóng cho nó. Giải phóng xong lại rủa thầm Mặc Không. Cơ thể hắn trước khi gặp Mặc Không kiếp trước hoàn toàn không phải như thế này. Hắn đối với dục vọng còn chả thèm để mắt đến, nữ nhân cũng chưa từng ôm ấp qua nàng nào. Thế mà, chỉ vì ba năm bị giam cầm trong Cửu Liên Tháp, giờ đây đối với loại sự tình này lại thập phần thông suốt, khát khao đến bấn loạn.

Phùng Hành Di lăn qua lăn lại, kỳ thực “tự mình làm mình” mất mặt chết đi được. Đã vậy, mỗi lần hắn tự chạm còn nghe thấy âm thanh của Mặc Không kiếp trước lởn vởn quanh tai, như đang cổ xúy hắn tiếp tục.

“Mặc Không, trí nhớ ngươi đến khi nào mới khôi phục đây?”

Phùng Hành Chi bức bối gào lên. Y cái gì cũng không thể nhớ, hắn cái gì cũng không thể làm, cứ đối mặt như hai kẻ vừa quen biết thật khiến hắn ức chế vô cùng. Cái đoạn hồi ức gay cấn nhất, cần nhớ nhất đương nhiên cũng bị xem là trống trơn.

Điều đáng nói hơn, ngay cả khi bản thân đã minh bạch là thích Mặc Không rồi, hắn cũng không biết nên tỏ bày với Mặc Không kiếp trước hay Mặc Không kiếp này. Nếu Mặc Không nhớ lại, vậy thì kiếp trước kiếp này đều hội tụ, là cách tiện lợi nhất cho hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi