ĐẠI THÁNH, ĐỪNG ĐÁNH TA!

Chương 19: Ân cần dạy dỗ
Edit: April
"Đường Đường." Lục Trầm đột nhiên bật dậy, hai tay quơ quào trong không trung, chạm đến cơ thể ấm áp mới hoàn hồn tỉnh lại, thấy trước mặt là Đường Tăng hoàn hảo không hao tổn, thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ đến vấn đề, vội vàng hỏi, "Ta ngủ bao lâu rồi."
"Một ngày."
Không phải ngủ, là ngất xỉu.
Cũng may, bị đánh ngay sau ót, Lục Trầm hậu tri hậu giác cảm thấy được cơn đau sau ót, cắn răng chịu đựng suy nghĩ muốn sờ nó.
Kết quả với không tới, ngược lại khiến Đường Tăng quở trách đè tay cậu lại : "Mới vừa tỉnh, muốn làm gì đó."
Lục Trầm thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nắm chặc tay áo của hắn cũng từ từ buông lỏng, miễn cưỡng cười một tiếng: "Còn tốt còn tốt, không bị trì hoãn, ta còn tưởng rằng mình lại ngủ mất."
Đường Tăng sờ trán cậu, lại sờ trán mình: "Giảm sốt rồi, không sao."
Lục Trầm ưỡn ngực nhỏ cười cười: "Ta không sao, dầu gì ta cũng là yêu quái, sao lại sợ sự tập kích của hắn chứ?"
Tôn Ngộ Không cười nhạo: "Nếu không phải nhờ tiên đan của Thái thượng lão quân, sợ rằng ngươi bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, e rằng phải nán lại."
Lục Trầm: "! ! ! ! ! !" Đôi mắt nhỏ không tự chủ được nhìn về phía Đường Tăng.
Đường Tăng sắc mặt nhợt nhạt, hiển nhiên nghĩ đến mà sợ, miễn cưỡng gật đầu.
Lục Trầm: "! ! ! ! ! !"
Tôn Ngộ Không im lặng nhìn đôi môi tái nhợt của Lục Trầm, rõ ràng thể lực còn chưa khôi phục như cũ, không đáng để ý đến nhàn nhạt nói: "Bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày thời gian tu luyện kéo dài thêm một giờ, cho dù đi đường cũng phải tu luyện."
"A? Đường Đường, ta không muốn." Lục Trầm suy sụp, ôm eo Đường Tăng, mặt mũi chôn trong ngực hắn giả làm đà điểu.
Đi đường đã rất cực khổ, cậu tốn sức chịu trăm ngàn cay đắng mới có thể không làm liên lụy, giờ lại thêm tu luyện...
Đường Tăng buông tay, bày tỏ mình không thể làm gì khác.
Lần này hắn cũng thật sự bị dọa, thỉnh kinh đường xá gian nan hiểm trở, vạn lần không thể bởi vì một lần mềm lòng mà đưa người khác vào trong nguy hiểm.
Lục Trầm tức khắc nước mắt lưng tròng: "..." Có loại tiên đan nào có thể khiến cho pháp thuật tăng lên không.
Đường Tăng cảm thấy buồn cười, miễn cưỡng nhếch miệng nhưng lại phát hiện hứng thú dâng trào thực sự rất khó khăn để đạt đến trạng thái an ủi.
Hắn đem người ôm vào trong lòng vuốt vuốt tóc, như đang sờ chó nhỏ trấn an vậy: "Không sao đâu, có Ngộ Không ở đây cũng tiện chỉ điểm cho ngươi đôi chút."
Khuôn mặt Lục Trầm 囧, nói lầm bầm: "Ta tại sao phải luyện tập, dù sao ta cũng có Đại Thánh bên cạnh." Chờ ta trở lại thế giới cũ, cũng không cần dùng pháp thuật, cho nên thứ đồ chơi này vô dụng nha.
Đường Tăng nghiêng đầu: "Ngươi nói cái gì?"
Tôn Ngộ Không tai thính mắt sáng, nhìn sang hừ lạnh.
Lục Trầm rụt vai, dẩu môi lắc đầu liên tục: "Không có gì không có gì, ta luyện ta luyện là được." Chợt nghĩ tới cái tên gian tặc trộm ngựa, "Cái người áo đen đó đâu?"
Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không nhìn nhau, thấy Tôn Ngộ Không gật đầu chấp thuận, lúc này mới lên tiếng nói: "Sau khi hắn tổn thương ngươi liền chạy về động phủ, giữa đường bị Ngộ Không cản lại, đang không biết làm sao để xử lý hắn thì bị Quan Âm Đại Sĩ mang đi."
Lục Trầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt." Lại giải quyết được một ải, nếu không phải thân thể không cho phép, cậu bây giờ sẽ nhảy một đoạn vũ khúc quảng trường, hai con mắt lấp lánh nhìn Tôn Ngộ Không, ngươi là trái táo trái táo nhỏ của ta, sao yêu ngươi mãi cũng không chán nhỉ ~ [1].
[1]: Trích lời bài hát Trái táo nhỏ.
Tôn Ngộ Không bị cậu nhìn chòng chọc đến mất tự nhiên, khuôn mặt cứng nhắc nói: "Vốn là muốn báo thù cho ngươi, chẳng qua Quan Âm Đại Sĩ nói hắn là hắc hùng tinh đã tu luyện ngàn năm, đối nhân xử thế có chút vụng về, nhưng lại am hiểu sơ lược về kinh phật, vẫn còn có thể điểm hóa, cho nên..."
Trả thù? Không có gì không có gì, cậu chẳng qua chỉ bị đánh một cái mà thôi, cũng không thực sự bị thương.
Lục Trầm từ nhỏ tính khí đã tốt, cũng không so đo nhiều, chủ yếu vì cậu không muốn phí quá nhiều thời gian cùng tinh lực, cũng không GET đến cần phải so đo.
Huống chi bất kể là hắc hùng tinh hay là hắc báo tinh, chỉ cần vấn đề được giải quyết, giải quyết càng sớm càng nhanh lên đường.
Lục Trầm không thèm quan tâm gật đầu tỏ ý không cần lưu tâm, nghiêng đầu tựa vào vai Đường Tăng, vẫn cảm thấy có chút choáng váng.
Đường Tăng nhấp mím môi: "Tiểu Trầm quả thật có phật duyên."
Lục Trầm không tiếp lời, trong lòng nhỏ giọng phản bác một câu —— kỳ thực ta chỉ là lười so đo.
Yên lặng trong chốc lát, Đường Tăng thấy hắn híp mắt ấn đường nhíu lại, tựa hồ không giống người tỉnh táo.
Đưa tay giúp hắn xoa bóp huyệt thái dương, hơi lạnh từ ngón tay mới vừa chạm vào liền xông lên, ê ẩm sưng phù mệt mỏi khó chịu tựa hồ liền thông qua lỗ hổng từ khối khí kia tiêu tán rồi biến mất, bên tai ẩn ẩn thanh âm tụng niệm kinh Phật, tâm trạng cũng yên tĩnh không ít.
Lục Trầm thoải mái không ít nắm lấy tay áo Đường Tăng, cười hì hì: "Đường Đường, chúng ta khi nào lại xuất phát, cũng không còn sớm nữa."
Đường Tăng đánh tay cậu một cái: "Chớ cậy mạnh, nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta ngày mai lên đường."
Cái này làm sao có thể, vậy chẳng phải lại trì hoãn thêm một ngày, Lục Trầm sốt ruột, lôi tay áo lắc tới lắc lui: "Ngàn vạn lần chớ vì ta mà trì hoãn hành trình, ta đã tốt lắm rồi, thật sự rất tốt."
Đường Tăng đè lại cái người đang vén chăn nóng lòng chứng minh, sừng sộ lên: "Thân thể ngươi hiện tại rất yếu."
Lục Trầm cự nự: "Không có đâu, tốt nhiều rồi."
Đường Tăng nhìn cậu hồi lâu, hỏi: "Ngươi gấp cái gì, thỉnh kinh tuy trọng yếu, nhưng thân thể vẫn quan trọng hơn, vạn vạn không có thể vì gốc mà quên rễ."
Lục Trầm vẻ mặt mờ mịt, vặn vạt áo của mình: "Ta không có sốt ruột, ta chẳng qua cảm thấy sớm ngày có được chân kinh, sau đó... Sau đó..."
Đường Tăng hỏi: "Sau đó thì sao."
Lục Trầm dè đặt liếc nhìn Tôn Ngộ Không: "Chính là sớm ngày lấy được chân kinh, sau đó Đường Đường có thể làm những gì mình muốn."
Cũng không thể nói các ngươi sớm lên đường sớm gặp Bạch Cốt Tinh, ngài Đại Thánh sớm dùng gậy đánh ta ba cái ta liền có thể sớm về nhà.
"Ngươi ngốc sao, dục tốc bất đạt."
Nhìn bộ dạng ngạnh cổ không phục của cậu, Đường Tăng nhếch môi mỉm cười càng thêm ôn hòa, bất đắc dĩ bóp sau cổ của cậu, "Được được được, vậy buổi chiều chúng ta lên đường."
"Nghỉ ngơi cho khỏe, chính vì ngươi tu luyện không tinh nên mới bị đánh lén, đánh lén xong lại không chịu nổi nên mới té xỉu, nếu ngày thường tu luyện nhiều một chút thì làm sao phát sinh chuyện như vậy." So với sự ôn nhu của Đường Tăng, giọng nói của Tôn Ngộ Không có vẻ hơi lãnh ngạnh, thậm chí Lục Trầm còn cảm giác mình nghe thấy được sự nghiêm khắc của người cha già, ý muốn phản bác lập tức nuốt vào bụng, Lục Trầm rụt vai, đặc biệt muốn đứng nghiêm quát to một tiếng ta sai rồi, sau này nhất định sẽ sửa chữa.
Cậu lặng lẽ nâng mắt nhìn, bọn họ bây giờ chắc còn ở ngôi miếu ở ngoài chùa trong rừng cây nhỏ, mình đang nằm trên giường cỏ khô được chất đơn sơ .
Buổi tối thì buổi tối, dù sao cũng chỉ trong thời gian ngắn. Dẫu sao sắc trời cũng sáng choang, tùy tiện tán gẫu rồi ăn một chút gì đó liền đến xế chiều.
Trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, háo hức đối diện với tầm mắt của Tôn Ngộ Không, vội vàng cười hắc hắc, dự đoán sẽ thấy được bên trong ánh mắt sự ghét bỏ nhưng cũng không thèm để ý, càng cười ngu hơn.
Đường Tăng nhìn cậu, đúng lúc thấy bộ dạng si ngốc nhìn Ngộ Không của cậu, lắc đầu đi qua một bên ngồi.
Lục Trầm bò dậy đơn giản hoạt động cơ thể không linh hoạt một chút, lết đến bên người Tôn Ngộ Không: "Đại Thánh, ngài thu phục yêu quái không có bị thương chứ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi