ĐẠI THÁNH, ĐỪNG ĐÁNH TA!

Chương 20: Không vui
Edit: April
   
Ánh mắt Tôn Ngộ Không quái dị nhìn cậu: "Ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?"   
Cảm giác như trên đầu gối bị trúng tên, Lục Trầm choáng váng, nhưng nhanh chóng điều chỉnh trở lại.
Hai con mắt sáng lấp lánh, trong lời nói bộc lộ ý sùng bái, ngồi xuống gần hắn không tiếc lời khen ngợi: "Ngài Đại Thánh dĩ nhiên sẽ không bị thương, ngài lợi hại như vậy, lên trời xuống đất không gì không làm được, còn có bảy mươi hai phép biến hóa cùng hoả nhãn kim tinh."
Tôn Ngộ Không liếc xéo cậu: "Mấy cái này làm sao ngươi biết được?"
Không thể nói với hắn là do đọc sách nên biết, may mắn thay ngài Đại Thánh vốn đã rất nổi danh trong thiên địa, Lục Trầm cười hì hì nói đùa: "Đương nhiên là nghe nói, ta trước kia mỗi lần xuống núi uống trà đều nghe được những sự tích anh dũng của ngài Đại Thánh."
Tôn Ngộ Không ánh mắt không thay đổi, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì, ngồi bên cạnh vai kề vai với cậu, tinh thần tựa hồ có chút trống rỗng: "Ngươi cảm thấy bọn họ nói đúng không?"
Bản năng cảm nhận được ngài Đại Thánh rất kiêng kỵ việc người khác nhắc tới chuyện cũ, hoặc có thể nói là không thích, chẳng qua hiện tại quay đầu nhìn lại, giống như một người trưởng thành đang nhìn lại giai đoạn phát triển thứ hai của đời mình, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng tiếc.
Cho dù là ngài Đại Thánh, cũng không thể chấp nhận nổi những sai lầm trong dòng chảy đen tối của lịch sử.  
Lục Trầm ngập ngừng mở miệng: "Tàm tạm, thời điểm đó ngài Đại Thánh phóng túng tiêu sái, ta hết sức sùng bái."
Cậu bởi vì thân thể nên khi làm bất cứ việc gì cũng bị hạn chế, cho nên càng hâm mộ Tôn Ngộ Không trong sách có bản lãnh không gì không thể làm cùng với cá tính tự do tiêu sái.
Tôn Ngộ Không khẽ rũ mắt, hàng lông mi dày che giấu sự ưu tư nơi đáy mắt: "Có lẽ ngày đó nếu không bốc đồng, thì cũng đã không có ngày hôm nay."
Cảm xúc tịch mịch bi thương không chút dấu hiệu mà bao trùm, Lục Trầm im lặng, giọng không tự chủ trầm xuống: "Ngài Đại Thánh, đoạn thời gian đó ngài rất vui vẻ, uống rượu ăn thịt, tùy ý ngông cuồng, đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, huống chi ngài Đại Thánh vẫn còn, chỉ cần vui vẻ, nó vĩnh viễn sẽ là hồi ức đẹp, ngàn vạn lần không nên để cho nó biến thành gông xiềng trói buộc."
Tôn Ngộ Không ngẩng mặt: "Làm sao mới được gọi là tốt đẹp, tại sao lại là gông xiềng?"
Lục Trầm chớp mắt mấy cái, vô cùng nghiêm túc: "Nếu như đã xảy ra, vậy chỉ nên nghĩ tới những hồi ức đẹp, còn lại quên hết đi."
Tôn Ngộ Không cười lạnh: "Cũng chỉ có yêu quái đơn thuần như ngươi mới dễ dàng quên hết mọi chuyện."
Khuyên giải ngươi còn dám kéo ta theo làm đệm lưng, Lục Trầm ủy khuất, nhưng Lục Trầm không nói, còn phải tiếp tục khuyên nhủ, ai bảo hắn là nam thần của mình chứ.
Dù sao mình bị khi dễ riết cũng quen.
Lục Trầm miệng mếu máo, giọng nói giống như vọng ra từ trong lồng ngực, nhỏ giọng lấy lòng: "Hoặc là nói tại sao chúng ta phải đuổi theo quá khứ, nếu đã là quá khứ thì cứ để cho nó theo gió cuốn đi không tốt sao, ngài Đại Thánh, nếu đã nhận trách nhiệm, vậy chúng ta phải tìm vui thú ở trong trách nhiệm, tỷ như Ngũ Chỉ Sơn, nếu như không có chuyện Ngũ Chỉ Sơn, ta làm sao gặp được ngài Đại Thánh."
Vừa nói xong đôi mắt của cậu đã ngập nước, giọng nói cao vút có vẻ xúc động: "Đại Thánh, ngài phải biết ngài chính là thần tượng của ta, trước đây ta chỉ có thể ngước nhìn, nhưng bây giờ ta lại được đồng hành cùng ngài, còn cùng nhau tu luyện pháp thuật, ta cảm thấy bây giờ cho dù có chết cũng cam nguyện." Ừ, nói chết là ở thế giới này thôi, sau đó ta có thể trở lại thế giới của mình.
Những lời này cậu nói ra một chút cũng không chột dạ.
Tôn Ngộ Không há miệng, đem lời sắp sửa nói ra nuốt xuống, cuối cùng đổi thành một câu ngờ vực.
"Cùng nhau tu luyện pháp thuật?"
Lục Trầm khóe miệng vừa mới dương lên trong nháy mắt sụp xuống, ủ rủ cúi đầu: "Được rồi, là ngài một mặt chỉ điểm cho ta, nhưng mà, ta có thể cùng nam thần sớm chiều sống chung, điều này trước giờ ta có nghĩ cũng không dám nghĩ!"   
Tôn Ngộ Không thờ ơ: "Đó là thú vui của ngươi, đâu phải của ta."
Thích, Lục Trầm mếu máo, còn muốn nói gì đó, lại bị Tôn Ngộ Không lườm trở về, đành bất đắc dĩ nằm xuống, nhưng ánh mắt vẫn một mực dính trên người hắn, ngay lúc hắn nhìn tới liền đáp lại bằng nụ cười ngu ngốc.
Cậu chẳng qua là người đơn thuần không nghĩ rằng ngài Đại Thánh cũng có lúc không vui.
Cậu cảm thấy Tôn Ngộ Không kỳ thực không khoe khoang tự tại giống như trong sách viết, ngược lại mang trên người khí chất ưu buồn, cậu không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu chỉ muốn trên khuôn mặt góc cạnh nhưng lạnh lùng của ngài Đại Thánh có thể thỉnh thoảng phủ lên một nụ cười yếu ớt, không chỉ cười mà ánh mắt cũng phải chứa ý cười.
Tôn Ngộ Không đương nhiên phát hiện được ánh mắt cười ngây ngô luôn hướng về mình, nhưng hắn cũng không tận lực ngăn lại.
An ủi kiểu này còn không bằng nghe Đường Tăng giảng đạo còn có đạo lý hơn, nhưng Tôn Ngộ Không lại cảm thấy khó hiểu tại sao mình vẫn nghe tiếp, có lẽ cái hắn nghe không phải là đạo lý, mà là giọng người nói.
Hai trăm năm trôi qua, đã sớm quen với giọng nói líu ríu ồn ào bên tai.
Mình bây giờ so với trước kia đã khác, có lẽ hắn thực sự không nên quanh quẩn trong quá khứ, vướng vào nhiều vấn đề mà ngay cả mình không thể tìm thấy được câu trả lời.
Trước kia tranh cường háo thắng, bây giờ nhìn lại bất quá cũng chỉ là cảnh hoa trong kính, trăng trong nước. 
Mơ mơ hồ hồ, thuận theo tự nhiên, hưởng thụ lập tức đó cũng là một cách sống tốt.    
Quan trọng nhất chính là mình vui vẻ, không phải sao?
Tôn Ngộ Không xoay mặt đúng lúc đối diện với ánh mắt trần trụi không chút nào che giấu của Lục Trầm, theo bản năng khuôn mặt muốn sừng sộ lên, nhưng khi nhìn thấy cậu cười đến cong mắt lại cùng với đôi môi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt tựa hồ không có phần nghiêm túc.
Thậm chí còn có chút vui vẻ?
Thật sự là —— cùng đứa ngốc lâu ngày ở chung một chỗ, bản thân sẽ không bị lây bệnh ngu đấy chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi