ĐẠI TRA CÔNG VÀ TIỂU MỸ NHÂN

Đại Tra Công mê mẩn lẩu bánh ngô cá lớn, cả ngày kéo Tiểu Mỹ Nhân cùng ăn với mình.

Tiểu Mỹ Nhân ăn chán rồi, nhăn nhó mặt mày rưng rưng uất ức nhìn Đại Tra Công: “Hôm nay… Hôm nay có thể không ăn cá được không….”

Đại Tra Công vẫn đang hoài niệm bánh ngô thơm ngọt và nước canh sền sệt cay xè, nuốt nước miếng, nhưng nhìn dáng vẻ tủi thân của chàng vợ nhỏ nhà mình bèn miễn cưỡng hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”

Tiểu Mỹ Nhân vuốt vuốt cái bụng đang phình lên của mình, ợ một cái, vô tội chớp chớp mắt: “No căng…”

Đại Tra Công nghiêm túc nói: “Đó là con chúng mình chứ không phải cơm. Ngoan ngoãn theo ta đi ăn cơm nào!”

Nhà bếp hầm một nồi xương lớn, chất thịt mềm mịn, gặm một cái là tan ra.

Đại Tra Công ăn thịt, còn khoét tuỷ đưa cho Tiểu Mỹ Nhân.

Tiểu Mỹ Nhân gặm tuỷ đến đắc ý, ăn thêm một cái bánh bao lớn.

Mang thai ba tháng đầu không thể ư ứ ừ ư, Đại Tra Công đói bụng đến mức hai mắt xanh lập loè, đôi mắt lượn lượn lờ lờ trên neinei* của Tiểu Mỹ Nhân, sắp chảy cả nước miếng.

*Là vếu đó các chế

Tiểu Mỹ Nhân bị Đại Tra Công nhìn chăm chú, cậu dựng cả tóc gáy, luống cuống cầm một cục xương lớn, không biết có nên cho Đại Tra Công ăn một miếng không.

Đại Tra Công nghĩ, đại phu nói không thể đi vào, nhưng cũng không nói là không thể uống sữa.

Nghĩa là… Có thể uống, đúng không?

Nguyệt hắc phong cao, một cái miệng to như chậu máu áp sát neinei nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân.

Bỗng nhiên hạ nhân xông đến: “Lão gia! Lão gia! Bạch công tử phải đi rồi!!!”

Đại Tra Công lưu luyến không rời nhìn neinei của Tiểu Mỹ Nhân một chút rồi thả miếng xương trong tay xuống đi tìm Bạch Nguyệt Quang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi