ĐẠI TRA CÔNG VÀ TIỂU MỸ NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Nguyệt Quang đang thu thập hành lý.

Đại Tra Công nói: “Sao bỗng nhiên lại muốn đi?”

Trong lòng Bạch Nguyệt Quang đắc ý, nhưng trên mặt vẫn cao ngạo bình tĩnh vân đạm phong khinh: “Đây là Chân phủ chứ không phải Bạch gia, tại sao ta lại không nên đi?”

Đại Tra Công nói: “À.”

Bạch Nguyệt Quang: “???”

Đại Tra Công nói: “Vậy ta sai người đưa ngươi quay lại.”

Hắn vẫn đang nhung nhớ đến neinei của Tiểu Mỹ Nhân, muốn chạy về.

Bạch Nguyệt Quang thống khổ quay đầu nhìn lại: “Chân Kiệt!”

Tim Đại Tra Công run lên, không đi được.

Bạch Nguyệt Quang khẩn khoản bước đến, ngón tay trắng mịn như ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Đại Tra Công, nghẹn ngào nói: “Bây giờ huynh đã không chờ được, muốn đuổi ta đi rồi ư?”

Mỹ nhân tuyệt thế nước mắt như mưa, như một con thiên nga cao ngạo cúi thấp đầu, đôi mắt tựa lưu ly muốn nói lại ngưng, sóng mắt dập dờn như yên vũ khắp thành Giang Nam tháng ba.

Tiểu Mỹ Nhân nằm nhoài trên cửa sổ nhìn lén, vừa nhìn vừa hút tuỷ trong xương.

Tuỷ có hơi mặn, không ngon bằng cái lúc nãy Đại Tra Công cho cậu.

Tiểu Mỹ Nhân nghĩ, Bạch Nguyệt Quang đúng thật là rất đẹp, đôi mắt kia một khi đẫm nước thì ai nhìn vào cũng sẽ mềm lòng.

Tiểu Mỹ Nhân nhạt nhẽo gặm xương, trong miệng đắng ngắt, lòng thì ê ẩm, uất ức cúi đầu thút thít một tiếng.

Bạch Nguyệt Quang còn chưa khóc xong đã bị tiếng hít nước mũi này dọa sợ đến mức cuống quýt quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu nằm nhoài trên cửa sổ, đang nước mắt lưng tròng gặm một cục xương lớn.

Bạch Nguyệt Quang một mặt đau thương.

Đại Tra Công một mặt lúng túng.

Bạch Nguyệt Quang nhẹ giọng nói: “Chân Kiệt, năm mười tuổi ấy, huynh nói huynh muốn kết hôn với ta, nhưng ta lại không chịu. Huynh có biết tại sao không?”

Tiểu Mỹ Nhân no nê ợ một tiếng, che miệng trốn trong bồn hoa nghe trộm.

Đại Tra Công nghe được cái tiếng ợ no quen thuộc kia bèn quay đầu lại liếc nhìn bồn hoa một cái.

Bạch Nguyệt Quang nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Đại Tra Công, nước mắt rưng rưng: “Chân Kiệt…”

Đại Tra Công nghĩ, nếu không vì nhóc tiểu thổ mạo kia đang khẩn trương núp trong bồn hoa nghe trộm, có lẽ thật sự hắn đã bị nước mắt của Bạch Nguyệt Quang dội đến mức đầu óc choáng váng, không biết đêm nay đêm nao.

Nhưng Đại Tra Công hôm nay đã không còn là Đại Tra Công ngày xưa nữa.

Đại Tra Công yêu Bạch Nguyệt Quang hai mươi năm, chỉ cần Bạch Nguyệt Quang liếc nhìn một cái là hắn đã vui mừng đến hồn bay phách lạc.

Nhưng tiểu thổ mạo ngốc nghếch kia mới gả vào Chân gia mấy tháng, sơn hào hải vị trong Chân gia đã biến thành bánh ngô hầm cá lớn.

Trước đây Đại Tra Công si ngốc yêu thanh phong ngọc lộ Bạch Nguyệt Quang, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn đưa tiểu thổ mạo đang lén lén lút lút trong bồn hoa kia đi ăn cải xào tôm sông*.

*Cải xào tôm sông

cảijpg

Tôm sông đỏ rực thơm phưng phức nức mũi, ăn kèm với cải trắng giòn non ngọt rụm, có thể xì xụp ăn kèm hai bát bún tàu lớn.

Đại Tra Công nói với Bạch Nguyệt Quang: “Ngươi hãy nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đừng nghĩ nhiều quá. Mấy ngày nữa chờ bắt chuột ở Bạch gia xong, ta sẽ phái người đưa ngươi về.”

Nói xong, Đại Tra Công thả rèm giường xuống ngăn tầm mắt Bạch Nguyệt Quang lại rồi sải bước ra khỏi phòng, thuận tiện xách luôn Tiểu Mỹ Nhân đang co thành một cục trong bồn hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi