ĐÁM BẠN TRAI ĐỒNG THỜI CẦU HÔN TÔI, LÀM SAO GIỜ

Tại sao phải chán ghét?

Ninh Vũ Phi bị ôm chặt lấy nghe được lời này thì nghĩ: quả thật thái tử nổi sát tâm với Lý Lâm.

Giống như nuốt xuống một cây kem, toàn bộ khoang ngực Ninh Vũ Phi đều lạnh thấu.

Nhưng cậu không dám không nghe.

Hình ảnh thiếu niên đẫm máu như một hình ảnh cố định ghim trong đầu cậu, xóa cũng xóa không được.

Khi mới 14 tuổi, Thẩm Lăng Dục có thể làm ra chuyện đó, giờ đã 12 năm trôi qua, ngồi trên vị trí cao, tay cầm quyền muốn giết một người, quả thật dễ dàng như hô hấp vậy.

Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên một bóng dáng nhát gan khiếp nhược, vì một viên kẹo đường mà mỉm cười sung sướng. Tim cậu lại nhói đau.

Sẽ không, không thể để hắn như vậy!

Ninh Vũ Phi thở một hơi rất nhẹ, dùng giọng nói mềm mại nói: “Lăng Dục, đừng nên nghĩ nhiều, chuyện không phải như vậy…” Cậu không ngại phiền mà giải thích nhiều hơn, bởi vì ký ức trong đầu càng lúc càng rõ nên cậu kể tất cả những chuyện mà mình quen với Lý Lâm cho Thẩm Lăng Dục nghe. Lực đạo Thẩm Lăng Dục ôm cậu cũng từ từ thả lỏng, không còn cảm giác ngột ngạt khiến người khác thở không thông nữa mà chậm rãi thả lỏng biến thành một cái ôm như đang bảo vệ báu vật của riêng mình.

Ninh Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tâm tình ổn định rồi nhưng cậu không dừng lại mà vẫn nhẹ nhàng an ủi.

Đối với kỹ năng ‘vuốt lông’ thông thạo của mình, tâm tình Ninh Vũ Phi càng lúc càng phức tạp.

Theo phân tích trước đó “Ninh Vũ Phi’ là nam nhân sống theo bản năng, vậy thì thần kỹ ‘vuốt lông’ này là do bản năng kích phát ra sao?

Thật sự quá là … ha ha!

Thanh âm thái tử trở nên ôn hòa xuống, rút đi phần gay gắt, thanh tuyến trong trẻo như dòng suối mát truyền đến bên tai: “… Trái đào là tự anh đến Bala hái.”

Ninh Vũ Phi ngơ ngác.

Thẩm Lăng Dục vẫn ôm cậu như trước, cằm cọ nhẹ nhẹ bên cổ, buồn buồn nói: “Ba giờ sáng nay từ đế đô tinh bay đến Bala tinh, hơn sáu giờ mới đến nơi, hái xong ép thành nước cũng đã mười một giờ, đến khi anh thay đồ chạy đến chỗ hẹn cùng em thì…”

Sau đó… Thấy được cảnh dây dưa giữa Ninh Vũ Phi và Lý Lâm.

Ninh Vũ Phi nghe xong thì trong lòng như đổ một bình mướp đắng và dấm, vừa đắng vừa chát lại vừa chua, không thể nào nói hết được.

Cậu thở dài: “Sao phải dày vò đến như vậy?”

Thẩm Lăng Dục không ngẩng đầu: “Em thích ăn đào, chỉ có đào ở Bala tinh mới là ngon nhất.”

Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ nói: “Không cần phí sức như vậy, đế đô tinh…”

“Đây là lần đầu chúng ta hẹn hò.” Cuối cùng Thẩm Lăng Dục ngẩng đầu, đôi mắt vàng óng không chớp nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Phi, “Là lần đầu em chủ động hẹn anh, anh muốn em vui…”

Cho nên mới mặc kệ vất vả mà ba giờ sáng chạy đến Bala tinh sao? Đi đi lại lại hơn bảy, tám tiếng chỉ vì để đào bảo đảm mùi vị tươi mới cho cậu sao?

Ninh Vũ Phi đột nhiên cảm thấy, mình không dám nhìn thẳng vào mấy quả đào kia.

Đây đâu chỉ là đào, rõ ràng là trái tim hồng của thái tử!!

Thế nhưng…

Ninh Vũ Phi ngẫm lại dưới chân mình còn hai trái nữa thì trong lòng đều muốn lôi ‘Ninh Vũ Phi’ ra ngoài để lăng trì! Nghiệp chướng mà, chỉ có một người thì thôi, lại còn đi trêu chọc những ba người!

Ngay sau đó, cậu lại nản lòng, cậu có tư cách gì mà oán giận ‘Ninh Vũ Phi’? Nếu có khí phách như vậy thì cậu đừng đạp ba thuyền nữa, làm cho họ đều thuận lời cập bờ đi tìm người đáng quý trọng với mình đi.

Nhưng vấn đề là biện pháp, không nghĩ ra biện pháp a a a!!!

“Tiểu Phi?” Thấy cậu thất thần khiến Thẩm Lăng Dục lên tiếng dò hỏi.

Ninh Vũ Phi vội vàng hoàn hồn, cậu nhìn vào ánh mắt nhu hòa của Thẩm Lăng Dục, nói: “Cám ơn anh, Lăng Dục, nước ép rất ngon, em rất thích.”

Cậu không đành lòng làm uổng phí nỗ lực của hắn nên tuyệt không hề keo kiệt mà nói ra lời khen.

Quả nhiên nghe thấy lời này, khóe môi Thẩm Lăng Dục khẽ cong, một nụ cười kinh diễm như cầu vòng sau cơn mưa nở rộ.

Ninh Vũ Phi bị điện giật mạnh.

Thẩm Lăng Dục lại ôm cậu trong ngực, thanh âm hơi run rẩy: “Em vui là tốt rồi.”

Ninh Vũ Phi giơ tay ôm lấy lưng hắn: “Vui, rất vui…”

“Tiểu Phi… anh rất chán ghét bản thân mình như vậy, nhưng anh hết cách rồi…” Nói xong, thần sắc Thẩm Lăng Dục hơi tối, ánh mắt vàng óng như bị hắc ám bịt kín, lại như mấy đen che khuất mặt trời, trầm trọng đến mức như khiến trời đất nứt vỡ: “Chỉ cần nghĩ tới việc sẽ mất em, em chỉ sợ bản thân sẽ, sẽ…”

Tim Ninh Vũ Phi run rẩy, vội vàng nói: “Không có chuyện gì, Lăng Dục, không có chuyện gì!” Thật ra cậu cũng hơi kinh sợ, vào thời điểm như thế này chỉ có thể liều mạng vuốt lông!

Không thể chọc được!!! Móa nó! Là thật tâm thật ý không chọc nổi!

Vốn hẹn nhau đi xem triển lãm nhưng vì chuyện này khiến cả hai mất hứng, vừa lúc Ninh Tử An và Dương Nhược Vân không ở nhà, Thẩm Lăng Dục đề nghị cùng nhau về nhà ăn đào, Ninh Vũ Phi không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.

Hai người trở về phủ bá tước làm ổ trong phòng.

Thẩm Lăng Dục tâm tình rất tốt, thần kỹ ‘nụ cười sát chúng’ liên tục nện xuống khiến đầu óc Ninh Vũ Phi choáng váng, cũng cảm thấy cả hai chưa làm được gì mà thời gian lập tức đến chập tối.

Lúc này Ninh Vũ Phi mới bừng tỉnh, tối nay cậu còn có hẹn!

Nhưng… nhìn thái tử điện hạ đang nghiêm túc lắp ráp mô hình cơ giáp… Ninh Vũ Phi không biết mở miệng thế nào.

Thái tử ngẩng đầu nhìn cậu: “Tiểu Phi, bộ mô hình này của em thiếu ba cái, lát nữa anh sẽ tìm giúp em, tuy hơi cũ nhưng chắc có thể tìm đủ.”

Ninh Vũ Phi miệng giật giật, một bộ là đủ rồi, vị nghị trưởng sama đã sớm tặng cậu một bộ mới chẳng qua là cậu không dám lấy ra, vì các bộ mô hình đó có ý nghĩa kỷ niệm vô cùng đặc biệt, gần như đại biểu cho sự phát triển lịch sử cơ giáp. Giờ mà muốn bày đủ ra, đoán  không chừng Ninh Tử An muốn chất vấn cậu có phải đi cướp ngân hàng hay không, nếu không sao đủ tiền mà mua chúng!

Vừa nghĩ tới lại nhớ tới mình có hẹn với Tc, trong lòng Ninh Vũ Phi càng co thắt, cậu lại tốn công diễn thêm lần nữa: “Không cần làm phiền, giờ cũng rất tốt rồi…”

Thẩm Lăng Dục ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao thế? Lo lắng dì về sao?”

Ninh Vũ Phi vừa nghe, ánh mắt sáng lên, vội vã đến gần nói: “Việc đó, Lăng Dục… anh xem ba mẹ em sẽ trở về ngay, có muốn…”

Vẻ mặt Thẩm Lăng Dục lạnh xuống: “Là muốn anh nhanh chóng rời đi sao?”

Ninh Vũ Phi run lên, vội vàng nói: “Không phải, chỉ là anh biết đó, mẹ em sẽ không nói anh mà sau đó sẽ lải nhải bên tai em…”

“Không đi!” Không chờ Ninh Vũ Phi nói xong, Thái tử điện hạ giống như giận dỗi mà nói: “Hôm nay anh không đi!”

Ninh Vũ Phi lập tức gấp gáp!

Thái tử điện hạ quay đầu nhìn về phía Ninh Vũ Phi, đôi mắt vàng tội nghiệp, chớp mắt hơi run: “Tiểu Phi, hôm nay anh ở lại được chứ? Ngủ ở phòng bên cạnh của em, dì sẽ đồng ý, giờ anh rất mệt, ba giờ sáng đã bay đến Bala tinh…”

Hắn nhắc tới việc này, Ninh Vũ Phi lập tức héo.

Ngày hôm nay thật có lỗi với thái tử điện hạ, hẹn hò bị ngâm nước, lại còn chọc hắn tức giận, mà chỉ có thỉnh cầu nhỏ lúc này cũng không đáp ứng thì đúng là không có tình người.

Nhưng… Tối nay cậu còn có việc a a a a!

Chẳng lẽ phải lỡ hẹn sao?

Nghị trưởng đại nhân có tức giận không?

Đang nghĩ như vậy, máy truyền tin của Ninh Vũ Phi tích một tiếng.

Tuy rằng biết rõ Thái tử không nghe thấy nhưng cậu vẫn chột dạ, vì vậy nói: “Lăng Dục, em đi vào phòng vệ sinh một lát.”

Một đường đi vào phòng vệ sinh, máy truyền tin vang lên một giọng nói: “Tiểu Vũ à, đã chuẩn bị rời nhà chưa? Dì làm một hộp điểm tâm cho con, toàn là mấy món con thích thôi, thử nếm xem mùi vị thế nào nhé! Đúng rồi, dì lén nói cho con biết nha, đêm nay A Cảnh vì hẹn hò mà chuẩn bị từ sáng sớm, đổi hơn ba bộ quần áo, dì nói nó mặc gì cũng đẹp, nó còn cau chặt mày, ha ha! Buồn cười chết đi được! Còn nữa còn nữa, nó nghe nói dì muốn làm điểm tâm cho con thì còn cố ý đến Bibybie tinh hái hồng căng mọng về, tươi nhất ngon ngất, hơn nữa với thủ nghệ của dì thì tuyệt đối khỏi chê! Lát nữa hai đứa gặp nhau thì đừng nhắc tới chuyện này, nó sĩ diện, thích làm bộ, con hiểu là được rồi!”

“Đúng rồi đúng rồi, A Cảnh còn chuẩn bị cho con một niềm vui bất ngờ đó ~! Tin con nhất định sẽ rất thích!”

Nghe Thẩm Thiên Huân nói, Ninh Vũ Phi dựa trước bồn rửa tay, cực kỳ đau “bi” rên rỉ thành tiếng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi