ĐÁM BẠN TRAI ĐỒNG THỜI CẦU HÔN TÔI, LÀM SAO GIỜ

Không biết trả lời Thẩm Thiên Huân ra sao, Ninh Vũ Phi đứng lặng trong nhà vệ sinh một hồi lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài rửa mặt rồi dựng tinh thần bước ra ngoài.

Không dám mở miệng mời thái tử rời đi, cũng không dám hủy hẹn với nghị trưởng sama, Ninh Vũ Phi chỉ có thể làm một việc, đó chính là nhắm mắt—— xông lên!

Xông đến đâu thì hay đến đó, xông lên một bước chính là một bước, nếu không may ngỏm củ tỏi, vậy thì… cũng tốt, dù gì cũng có đào để ăn!

Đào quả thật rất ngon! Vừa ngọt vừa mềm, cắn một miếng là nước ngập miệng, cảm giác như một loại ‘rửa tội’ cho miệng, siêu cấp hưởng thụ! Nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Vũ Phi lại hơi phát thèm, định cầm một trái lên gặm.

Thẩm Lăng Dục thấy cậu ăn đào, ý cười không dứt bên môi, hắn chớp chớp mắt, nói: “Tiểu Phi em thật đáng yêu.”

Ninh Vũ Phi có phần mất tự nhiên.

Thái tử cười đến mức câu hồn đoạt phách: “Thật muốn mỗi ngày có thể ở bên em, không có người khác mà chỉ có chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ xây một hành cung ở Bala tinh, có được không? Chờ đào chín thì sẽ tới đó ở, em muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chúng ta sẽ cùng nhau hái.”

Hắn dùng ngôn ngữ phác hoạ lên một bản kế hoạch tương lai ấm áp ngọt ngào, Ninh Vũ Phi nghe vậy thì nghẹn đắng.

Hắn kỳ vọng tương lai của bọn họ, mà cậu lại…

Haiz, nghĩ tới đây, trong lồng ngực nghẹn đắng dù trái đào ngọt ngào cũng không thể che lấp được.

Ngay tại lúc này, thái tử đột nhiên đứng lên, cách bàn tiến tới trước mặt cậu, Ninh Vũ Phi bị ngũ quan tuấn mỹ trước mặt quơ tới quơ lui, có chút không bình tĩnh nổi.

Thẩm Lăng Dục khẽ cười, dời tầm mắt xuống, dừng trên bờ môi ướt át bởi nước đào của cậu: “Để anh nếm thử có được không?”

Ninh Vũ Phi tim đập thình thịnh, trong giây lát này, cậu cho rằng hắn muốn hôn cậu…

Nhưng rất nhanh Thẩm Lăng Dục lại nhẹ giọng hỏi: “Tuy tự tay hái đào nhưng anh chưa thử qua, ngọt chứ?”

Hóa ra là muốn thử đào!

Nhắc tới cũng đúng, thái tử hình như chưa ăn một quả nào, Ninh Vũ Phi không khỏi hơi hổ thẹn nên vội vàng mở miệng nói: “Để em lột vỏ giúp anh, rất…”

Còn chưa nói dứt lời thì Thẩm Lăng Dục đã nâng cằm cậu lên, cúi người hôn xuống.

Ninh Vũ Phi chợt mở to mắt, cả người đều bó chặt.

Đáy mắt Thẩm Lăng Dục tràn đầy ý cười, vô cùng lưu luyến ái muội liếm một cái trên bờ môi mềm mại ấy…

Ninh Vũ Phi đột ngột lùi về phía sau, bởi vì cường độ quá lớn, suýt nữa thì té thẳng xuống ghế.

So với vẻ hoảng loạn của cậu, thái tử điện hạ lại có vẻ ung dung tự tại, thậm chí còn tiếc nuối liếm liếm môi, ôn nhu nói: “Thật sự rất ngọt… Ngọt hơn cả đào.”

Ninh Vũ Phi bị chấn động đỏ bừng mặt!

Cậu ngây ngốc đứng đằng kia, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng…

Không thể để thái tử ngủ lại tại phủ bá tước, kiên quyết không được!

Dù nói là ngủ sát vách nhưng căn cứ theo kinh nghiệm lúc xưa, chỉ cần ở lại thì thái tử chắc chắn sẽ không đàng hoàng! Lúc Ninh Tử An và Dương Nhược Vân chưa nghỉ ngơi, hắn trông có vẻ chỉnh tề hợp quy củ, nhưng chỉ cần hai người họ ngủ thì… hắn tuyệt đối sẽ mò vào phòng cậu…

Việc này cũng có tiền lệ.

Đương nhiên ‘Ninh Vũ Phi’ vẫn còn tiết tháo và giới hạn, hai người họ tốt xấu gì cũng là anh em họ, đã vậy còn ở trong nhà mình, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện vượt rào, nhưng chuyện bị âm thầm ‘ hỏi thăm’ lúc nửa đêm rất đáng sợ có được không!

Ký ức về lần trước thái tử ngủ lại trong phủ, lập lòe hiện lên khiến mặt Ninh Vũ Phi tái đi.

Cậu không muốn bị ôm ngủ cả một đêm, hơn nữa đằng sau còn có một vật cứng rắn đâm sau eo!!!

Làm bậy làm bậy a a a a…

Ninh Vũ Phi biết thân thể này chưa từng cùng thái tử quá giới nhưng chính vì không quá giới mới sợ! Đều là người trưởng thành, còn đang quen nhau, ngủ chung một chỗ, một lần có thể nhịn, hai lần có thể nhịn, ba lần bốn lần cũng có thể nhịn, nhưng năm lần sáu lần thì… Ninh Vũ Phi không có tự tin như ‘Ninh Vũ Phi’, cậu chưa có kinh nghiệm ra trận, lại kém xa thái tử, nhỡ đâu đánh không lại thì làm sao bây giờ!!!

Không thể mạo hiểm như vậy!

Nhưng làm cách nào để tiễn đại thần này đi?

Ninh Vũ Phi vắt hết óc cũng không nghĩ ra biện pháp nào đáng tin cậy.

Mà lúc này, vị thái tử vẫn luôn mỉm cười trêu đùa lại chợt nhíu mày.

Ninh Vũ Phi không chú ý tới.

Thẩm Lăng Dục âm thanh rất thấp, là dạng nghiêm túc khó gặp thường ngày: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Ninh Vũ Phi giật mình, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, cậu cho rằng hắn đang nói cậu.

Thẩm Lăng Dục khoát tay về phía cậu, vẻ mặt nghiêm nghị quay người đi xa: “Hiện giờ mẫu hậu ở đâu?”

Ninh Vũ Phi phản ứng lại, thái tử là đang truyền tin…

Mẫu hậu? Là hoàng hậu xảy ra chuyện?

Nghe đến đó, Ninh Vũ Phi không khỏi cau mày, trong lòng hơi thấp thỏm.

Tiếp xúc càng lâu với thái tử, ký ức liên quan đến hắn càng lúc càng rõ ràng.

Tuy đương kim hoàng hậu vô sinh nhưng cuộc sống riêng tư của hoàng đế quá mức hỗn loạn, sinh ra một đống con không thiếu kẻ có mẫu tộc lớn mạnh lại có tài, nhưng tất cả đám hoàng tử đó đều thua dưới tay Thẩm Lăng Dục, đương nhiên Thẩm Lăng Dục có tài mạo xuất chúng cũng là một phần, nhưng hoàng hậu và đại công Hầu phủ cũng không thể không kể công.

Chuyện năm đó Ninh Vũ Phi nhớ không rõ, cậu chỉ biết lúc trước sau khi Dương Nhược Hinh qua đời, thái tử được hoàng hậu mang đi, nuôi dưới gối, trở thành con trai duy nhất trên danh nghĩa của hoàng hậu.

Không quản bên trong có tranh cãi quyền lợi gì nhưng không thể nghi ngờ rằng, đây là việc có ích cho hai phe.

Hoàng hậu cần ổn định địa vị của mình, thái tử cần tranh đoạt đế vị, hai bên hợp tác, không có gì đáng trách.

Cũng chính vì có tầng quan hệ này, Thẩm Lăng Dục mới phất lên như diều gặp gió, chưa từng bị đối xử là con riêng của hoàng hậu mà được tôn lên làm con trai trưởng,thành thái tử như hiện nay, sau mười mấy năm nhấp nhô vất vả, cuối cùng cũng thành dưới một người trên vạn người.

Con đường này còn chưa tới điểm cuối thì liên hệ giữa thái tử và đại công Hầu phủ càng chặt chẽ.

Không đề cập tới chuyện tình cảm thật lòng của thái tử và hoàng hậu ra sao, chỉ cần nhìn theo góc độ quyền lợi mà suy xét, nếu hoàng hậu xảy ra chuyện, thì cây đại thụ đại công Hầu phủ này sẽ không chống đỡ cho thái tử.

Hoàng hậu khoẻ mạnh, lễ hiếu dẫn đầu, thái hậu vi tôn, đại công Hầu phủ mới không kiêng dè mà nâng đỡ Thái tử. Nhưng nếu hoàng hậu mất… ràng buộc giữa hai bên đều biến mất, đợi đến lúc thái tử đăng cơ, thậm chí đại công Hầu phủ còn lo lắng bị tân đế cắn ngược một cái.

Những đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Thẩm Lăng Dục sao lại không rõ?

Bây giờ hắn cần chính là một đại công Hầu phủ không có bất kỳ tư tâm, xét về tình về lý, hoàng hậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Ninh Vũ Phi nghĩ tới những việc này, trong vô cùng sốt ruột. Thái tử ngắt truyền tin, vừa vặn bắt gặp cặp mắt sáng ngời không hề che giấu lo lắng bên trong của cậu.

Là lo lắng cho hắn sao?

Trong lòng thái tử ấm áp, đôi mắt nhu hòa xuống: “Tiểu Phi, anh phải trở về trước, đêm nay không thể giúp em rồi.”

Ninh Vũ Phi không nhịn được mà hỏi: “ Thánh thể hoàng hậu bệ hạ…”

Thái tử không để cậu nói xong, chỉ nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, anh về mới biết tình hình.”

Ninh Vũ Phi gật gật đầu, dặn dò: “Đừng gấp, bệ hạ không có việc gì.”

Thấy dáng vẻ này của cậu, sự nặng nhọc trong lòng Thẩm Lăng Dục từ từ nhẹ đi, cảm nhận được tia ấm chậm rãi khuếch tán, chiếm lấy toàn bộ trái tim rồi chảy vào trong huyết dịch, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng yên lòng.

Thật ra, từ khi ngồi vào vị trí thái tử, có rất nhiều người thật tâm thật ý đối tốt với hắn nhưng tất cả thứ đó hắn lại không cảm nhận được, giống như bị ngăn cách một bức tường vô hình, không cảm nhận được nhiệt độ, không chạm tới cảm xúc, xạ lạ đến mức khiến người ta không nhấc nổi hứng thú.

Chỉ có người trước mắt, dù cậu chỉ cho hắn một độ ấm nhỏ thôi, hắn đều cảm nhận được, thậm chí còn khuếch đại đến vượt quá tưởng tượng…

Độc nhất vô nhị, Ninh Vũ Phi đối với hắn mà nói, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Nhưng… đôi mắt Thẩm Lăng Dục bỗng dưng ảm đạm xuống, có một cỗ hắc ám len lỏi vây quanh ở nơi sâu nhất trong đáy lòng…

Không liên quan, dù thế nào thì kết quả sẽ vẫn không thể thay đổi.

Thái tử điện hạ muốn rời đi, Ninh Vũ Phi rất lo lắng, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không theo dự đoán của cậu, nhưng cũng may là đã đi…

May mà thoát khỏi một kiếp, Ninh Vũ Phi hít một hơi thật sâu mới chậm rãi thả lỏng tinh thần căng thẳng.

Cậu tiễn Thẩm Lăng Dục đến tận cửa, lại không ngờ đụng phải Dương Thanh Hải ở bên ngoài.

Dương Thanh Hải liếc qua thái tử, cặp mắt đục ngầu chợt sáng bừng, mắt thấy gã muốn nói gì đó, Ninh Vũ Phi nhanh chóng kéo gã qua, quay đầu nói với Thẩm Lăng Dục: “Điện hạ, đi đường cẩn thận.”

Thẩm Lăng Dục không hề liếc mắt qua Dương Thanh Hải, chỉ cười cười với Ninh Vũ Phi: “Hẹn gặp ngày khác.”

Ninh Vũ Phi nhìn phi hành khí thái tử đi xa mới quay đầu nhìn về phía lão già bên cạnh: “Ngoại công.”

Dương Thanh Hải thổn thức một trận, trề môi lẩm bẩm: “Thật không ngờ cái thằng ranh nhát gan kia giờ lại có tiền đồ như vậy, sớm biết thế thì tao đã đối xử tốt với nó chút…”

Nghe thấy lời này của gã, Ninh Vũ Phi không nhịn được tức giận trong lòng, ngữ khí càng lạnh lùng: “Ba mẹ tôi không ở nhà, ngoại công mời về cho.”

Dương Thanh Hải đang đến đòi tiền, vừa nghe nói Dương Nhược Vân không ở nhà, nhất thời mất hứng: “Đi đâu thế? Hay là tính thấy tao thì lén trốn đi.”

Ninh Vũ Phi không hề có hảo cảm với ông già này, nghe mấy câu vô vị của gã thì không thèm quan tâm.

Dương Thanh Hải không cam lòng về tay không, lôi kéo Ninh Vũ Phi nói: “Tiểu Phi à, giờ con cũng là thiếu tướng, trên vai lại hai sao, trong tay cũng dư dả đúng không, có thể…”

Không chờ gã nói xong, Ninh Vũ Phi nghiêm mặt nói: “Tiền của tôi đều giao cho mẹ, một phân tiền cũng không có!”

Ninh Vũ Phi đương nhiên là nói bừa nhưng Dương Thanh Hải lại tin, gã làm cha hận nhất chính là không thể vơ vét hết tiền của con cái, khó trách nghĩ người khác cũng như mình, đặc biệt thấy Dương Nhược Vân là người thích quản chuyện, chuyện ôm chặt tiền cũng là rất bình thường.

Vừa nghe không có tiền, Dương Thanh Hải liền thay đổi sắc mặt: “Có cái đéo gì tốt, tưởng làm tướng thì ngon chắc!? Nhìn cái dáng bất hiếu này đi, nhìn cũng biết chẳng ra tích sự gì!”

Ninh Vũ Phi nghe thấy lời gã cũng lười sinh khí, chỉ đau lòng Dương Nhược Vân, một người mẹ tốt như vậy, sao lại bị một người cha bám thân đến mức độ này!

Cũng may bà gả cho một người chồng tốt, sinh được con trai hiếu thuận. Ninh Vũ Tường thì khỏi nói, trung hậu thành thật, trầm ổn lo nghĩ cho gia đình, tuy Ninh Vũ Phi hoa đào nở hơi nhiều nhưng chuyện khác đều bớt lo, chỉ tiếc cho em trai thứ ba mất tích kia…

Ký ức của Ninh Vũ Phi liên quan tới đó thì rất mơ hồ, không có ấn tượng, nên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

Nhìn thời gian, cũng đến lúc liên lạc với nghị trưởng sama rồi.

Ninh Vũ Phi vội vã liên lạc máy truyền tin cho Tạ Cảnh, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, em đang trên đường tới.”

Thật ra cậu đi hơi trễ, bởi vì chột dạ nên mới nói trước một tiếng.

Ai ngờ âm thanh Tạ Cảnh lại trả lời: “Chờ, anh tới phủ bá tước đón em.”

“Hả?” Ninh Vũ Phi giật bắn người, “Sẽ bị người khác phát hiện!”

“Không sao, hôm nay anh không dẫn theo người, chú ý chút sẽ không bị phát hiện!”

“Nhưng …” Ninh Vũ Phi nhát gan, “Nhỡ…”

“Dì và dượng không ở nhà đúng không, anh thấy phi hành khí của họ đi ra ngoài.”

Ninh Vũ Phi hít vào một hơi: “Học trưởng đến rồi?”

“Ừm.”

Ninh Vũ Phi suýt bị hù chết, đến đến đến rồi, có chạm mặt với thái tử không hả? Móa nó!!!

Bình bình bình tĩnh nào, sẽ không đụng mặt nhau đâu ha, nếu đụng thì Tạ Cảnh sẽ không dùng âm thanh bình tĩnh nói chuyện cùng cậu.

Tốt, tốt rồi! Vận khí coi như không tệ.

Ninh Vũ Phi mới vừa bình phục lại hoàn toàn kinh hoàng, khi ra cửa, nhìn thấy người đứng ở ngoài của, khắp cơ thể cậu nhìn bị đóng băng!

Một bộ quân trang tối màu, thân hình thẳng tắp, ngũ quan sắc bén, con ngươi đen nhánh, chỉ đơn giản đứng một chỗ thôi lại như đỉnh núi cao sừng sững lộ ra khí phách hiên ngang lẫm liệt!

Nguyên… Nguyên soái đại nhân!

Ninh Vũ Phi hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là run chân đến đứng không vững.

Sao có khả năng? Hoắc Bắc Thần sao lại xuất hiện ở đây?

Nghĩ tới vị tùy hứng này, tim Ninh Vũ Phi như muốn vọt qua cổ họng nhảy ra ngoài.

Tạ Cảnh lập tức sẽ tới, nếu nhìn thấy Hoắc Bắc Thần…

Ông trời ơi, ông muốn bức tử tôi sao?

Ninh Vũ Phi kinh hãi đứng tại chỗ, chân run tay cũng run, nhưng lại khiến người ta ngạc nhiên là, ‘Hoắc Bắc Thần’ lên tiếng, âm thanh mê người giống như tiếng đàn cello độc tấu đến âm giai hertz G, tao nhã ung dung, khiến lỗ tai người ta không nhịn được mà khẽ run: “Tiểu Vũ.”

Đây… không phải giọng nguyên soái, mà là Tạ Cảnh!

Chuyện gì xảy ra? Nghị trưởng đại nhân đến? Ở đâu?

Ninh Vũ Phi khẩn trương cả người lên.

“Dọa em sao?” ‘Hoắc Bắc Thần’ mỉm cười nói nhỏ, một lúc sau một màn chấn động mở ra…

Ngũ quan ‘Hoắc Bắc Thần’ bắt đầu thay đổi, thân hình thay đổi, chỉ trong mấy giây sau, từ một quân nhân khí thế dọa người đã biến thành một quý công tử dung mạo ưu nhã.

Nguyên soái đại nhân biến thành nghị trưởng sama!

Cái quỷ gì đây hả hả hả hả hả!!!!

Diễm Thiếu: Dọa thằng bé rồi sama à:v

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi