ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Vốn là Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên, thực lực cường đại, thời khắc này điên cuồng phóng thích đã rung chuyển cấm chế, phóng xuất ra năng lượng cuồng triều cực kì khủng bố. Giống như biển hồ màu tím đang sụp đổ, thao thao bất tuyệt, tuôn ra mấy vạn mét, Khoái Kiệt bị đụng bay.

Hai vị tộc lão bảo vệ Ngu Kình Thương ở hai bên, mượn nhờ bạo tạc, lập tức chạy trốn.

- Công tử, đi mau, đừng quay đầu!

Sau khi Khương Phàm phóng thích hỏa vũ, hắn nhanh chóng bay lên không rút lui.

- Khương Phàm, có bản lĩnh thì dừng lại.

Các tộc lão bay lên không tức giận không kiềm chế được, đạp không phóng tới, đuổi bắt Khương Phàm.

- Giết hắn.

Tiêu Lăng Nguyệt sống sót sau tai nạn, kinh hồn khó định, lo lắng xông vào cánh rừng, tìm được thi thể Tiêu Lạc Lê.

Cái cổ bị bẻ gãy, bị thiêu hủy, thi thể tách rời.

Thảm trạng thê lương để nàng bi phẫn muốn chết.

- Hắn giết Điêu Lãnh Phong, hắn giết Điêu Lãnh Phong...

Điêu Lãnh Nguyệt nhảy lên không thét lên, sụp đổ đến không thể kiểm soát.

Điêu Lãnh Phong sao có thể chết?

Đó là hi vọng phe phái Điêu gia bọn họ cơ mà!

Sắc mặt các trưởng lão Vạn Đạo thần giáo tái nhợt, điên cuồng đuổi bắt.

Tim bọn hắn đập rộn lên, vừa tức giận nhưng lại càng kinh hoảng hơn.

Ai cũng không nghĩ tới Khương Phàm biến mất gần mười ngày sẽ xuất hiện ở lúc này.

Bọn hắn đã thiếu trách nhiệm.


Bọn hắn thật sự đã làm thiếu trách nhiệm rồi.

Bọn hắn ít nhất phải để lại một hai trưởng lão bồi tiếp mới đúng.

Khoái Kiệt đứng lên, toàn thân đẫm máu, nhìn Ngu Kình Thương đã biến mất, lông mày vặn thành u cục.

Còn kém một chút!

Đã sắp tới tay!

Tiếp tục đuổi sao?

Không thể.

Điêu Lãnh Phong chết rồi, hắn nhất định phải báo thù, cho dù là làm dáng một chút, nếu không, sau khi trở lại thần giáo, Điêu gia khẳng định sẽ trách hắn.

- Khương Phàm, ta còn chưa có đi tìm ngươi, chính ngươi lại tự đưa mình tới cửa.

Khoái Kiệt cầm đao kiếm trong tay, ngưng tụ huyết dực phóng tới không trung.

Đầu tiên là Cửu Thiên Thần Giáo, sau đó là Tru Thiên Thần Điện, bây giờ lại có Vạn Đạo Thần Giáo, Huyền Nguyệt hoàng triều, Cổ Hoa hoàng triều.

Mảnh khu vực này nhanh chóng bạo động, bị Khương Phàm hấp dẫn lực chú ý.

Khương Phàm liên tiếp thi triển Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, tiếp tục kéo dài khoảng cách.

Vẻ mặt của hắn có chút nghiêm trọng, không phải bởi vì bị đuổi bắt, mà tại thời điểm vừa mới săn giết Điêu Lãnh Phong cùng Tiêu Lạc Lê, rõ ràng cảm nhận được một loại không gian ba động yếu ớt.

Tuy nhiên lại cách xa hắn mấy trăm mét.

Đông Hoàng Như Ảnh?

Khương Phàm nghĩ đến một loại khả năng, Đông Hoàng Như Ảnh đang bí mật quan sát hắn.

- Đại tỷ này nhìn trộm đến nghiện rồi?

Khương Phàm nhíu mày, suy nghĩ cách giáo huấn nàng.

Lần này nhất định phải bắt lấy, còn phải hung hăng giáo huấn.

Dù sao cũng luôn bị nàng nhìn chằm chằm, nói không chừng lúc nào đó liền bị phát hiện chút bí mật.

Làm sao bây giờ?

Nàng trốn ở trong hư không, lại rất cẩn thận. Muốn đẩy ra ngoài, giống như rất không thể.

Chẳng lẽ lại phải dùng Cấm Nguyên Châu?

Không được!

Chỉ còn lại một viên, phải dùng tại thời khắc mấu chốt để giữ mệnh.

Khương Phàm chạy hết tốc lực ra ngoài mấy chục dặm, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, lập tức lao xuống, thẳng đến rừng cây rậm rạp phía trước.

Đông Hoàng Như Ảnh trốn ở trong hư không, theo sát phía sau.

Nàng duy trì khoảng cách thích hợp, cẩn thận quan sát Khương Phàm.

Mặc dù hơn một ngày ngắn ngủi mà thôi, nhưng biểu hiện của Khương Phàm đã để nàng khó có thể hiểu được.


Hắn khiêu chiến Cửu Thiên Thần Giáo, bắt sống Lan Đạo.

Hắn tấn công Tru Thiên Thần Điện, mưu toan bắt Loan Hồng Hi đi.

Hắn còn tàn sát Điêu Lãnh Phong cùng Tiêu Lạc Lê.

Bộ dáng điên loạn phách lối kia, không chỉ muốn cướp đoạt đầu Kỳ Lân thần bí kia, càng giống như đang gây hấn.

Hắn muốn chọc giận tất cả hoàng tộc hoàng đạo, kíc.h thích bọn hắn đuổi bắt.

Vì sao?

Tại trong ấn tượng của nàng, mặc dù Khương Phàm cường thế bá đạo, thoạt nhìn như là điên cuồng, kỳ thật đều là có mục đích đặc biệt,

Lần này thì sao? Hắn có mục đích gì!

Khương Phàm vọt tới trong rừng cây, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nhìn hai bên một chút, sau khi xác định không có người đuổi tới, hắn liền tiến tới tảng đá trước mặt, lại cảnh giác mở miệng ở hai bên.

- Hắn đang làm gì?

Đông Hoàng Như Ảnh khống chế không gian ba động, cẩn thận từng li từng tí tiến tới.

Khương Phàm co người lại, cúi đầu, hai tay nâng ở ngực, giống như đang tra nhìn bảo bối gì đó.

Đông Hoàng Như Ảnh hơi chần chờ, lại đi đến phía trước.

Trong tay Khương Phàm là hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ, tỏa ra ánh sáng mê người.

Đông Hoàng Như Ảnh ẩn nấp ở trong hư không, tiến đến phía trước nhìn hạt giống, nhìn lại ánh mắt cuồng nhiệt của Khương Phàm.

Kì quái, đây là cái gì?

Đúng, có người nói Khương Phàm cướp được hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ từ trong tay Thái Cổ Thần Miếu.

Khương Phàm thu hồi hạt giống, đứng dậy, nhìn xung quanh một lần nữa, sau đó... Đột nhiên bắt lấy áo, xoạt một tiếng, thô lỗ xé mở, lộ ra thân thể điêu luyện trầ/n trụi.

- A!

Đông Hoàng Như Ảnh vốn đang đứng ở trước mặt, vội vàng không kịp chuẩn bị, nàng xấu hổ kinh hô.

- Tìm được.


Ánh mắt Khương Phàm rung động, lập tức đánh xuyên không gian, rời khỏi trong hư không.

m thanh giòn vang truyền đến từ trong bóng đêm.

Khương Phàm bóp lấy cổ tay Đông Hoàng Như Ảnh, cuồng lực cuồn cuộn, mạnh hơn mấy triệu cực cảnh, nàng bỗng nhiên bị rút ra khỏi hư không.

Lực lượng quá mạnh, suýt chút nữa đã kéo rách toàn bộ cánh tay Đông Hoàng Như Ảnh xuống.

Răng rắc, xương bả vai trật khớp.

Đông Hoàng Như Ảnh sợ hãi kêu lên rồi ngã xuống đất, một nửa thân thể đều giống như bị nát.

Toàn thân Khương Phàm dâng lên tinh quang, toàn bộ nhào tới phía Đông Hoàng Như Ảnh, hai tay bóp lấy hai cổ tay nàng, hai chân đạp ở mắt cá chân nàng, tinh quang giống như xiềng xích, kéo chặt lấy hai người, vây ở trên mặt đất.

- Như Ảnh cô nương, thật là khéo, vậy mà lại gặp ở nơi này.

Khương Phàm cơ hồ mặt dán mặt cùng Đông Hoàng Như Ảnh, hơi thở trong miệng phun đến trên mặt nàng, nàng kinh hoảng, hơi thở cũng chạm đến trên mặt Khương Phàm.

Đông Hoàng Như Ảnh nhanh chóng định thần, nhưng xương bả vai đã trật khớp, xương cốt cơ thể đã vỡ ra, đau đớn để sắc mặt nàng tái nhợt:

- Loại biện pháp này ngươi cũng nghĩ ra được, ngươi trở nên vô sỉ.

- Không cần chút thủ đoạn cực đoan, có thể bắt được cô? A, thân thể... Thật mềm... Cảm giác này...

- Cút ngay!!

Đông Hoàng Như Ảnh kịch liệt giãy dụa.

- Đừng loạn xoay! Thận trọng một chút! Lên phản ứng thì cô phụ trách đó?

- Vô sỉ!

Không gian xung quanh Đông Hoàng Như Ảnh chấn động, mãnh liệt đuổi đi tinh quang, che mất bọn hắn, cưỡng ép dung nhập vào hư không.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi