ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Vị Thiên phẩm Luyện Đan sư kia lúc ấy có thể luyện chế đan dược Chuẩn Thánh phẩm, đến bây giờ đã hơn mười năm, rất có thể thật sự là Đan Thánh. Đúng rồi, hình như hắn tên là Khương Phàm.

- Khương Phàm??

- Ha ha, vậy mà lại trùng tên với hắn, đây quả thật sự là...

Phó Tiêu Dao nhịn không được mà cười lắc đầu.

Trước đó đối với tên này không có gì đặc biệt cảm xúc, nhưng trong những năm gần đây, cái tên này đối với bất luận cứ Hoàng Đạo Thiên Khải mà nói đều không xa lạ gì.

Nhất là một năm này, lại là Liệp Thần Thương, lại là Vạn Đạo hoàng thành.

Giống như đột nhiên, vị Thần Hoàng kiếp trước kia cách mỗi hoàng đạo bọn họ cũng sẽ không tiếp tục xa vời.

Vậy mà Đan Thánh thần bí này lại trùng tên cùng vị Thần Hoàng kiếp trước kia.

Phó Hành Không không có suy nghĩ nhiều, dù sao tình huống trùng tên khắp nơi đều có thể thấy được, trong kiếm tông bọn hắn cũng có không ít.

Thiên Mộng đảo!

Dương Biện xác thực đã đến nơi này, mục đích là lôi kéo Thiên Mộng đảo vào Hải Thần đảo ở, trở thành liên minh đảo thứ tư.

Đương nhiên Dương Biện xem trọng không phải Đan Thánh gì cả, mà là thực lực đặc thù của Thiên Mộng đảo —— phòng ngự!!

Lần đầu tiên chinh chiến Thánh Bằng đảo, lại bị Thiên Kiếm Thần Tông uy hiếp hang ổ, chuyện này đã khiến Dương Biện cực kỳ tức giận.

Sau khi thực lực Hải Thần đảo bị tổn hao nghiêm trọng, phòng ngự liền thành vấn đề cực lớn.

Càng nghĩ, Dương Biện liền nghĩ đến Thiên Mộng đảo.

Hắn không cần người của Thiên Mộng đảo đi chinh chiến cùng, mà là cần Thiên Mộng đảo thay hắn giữ nhà. Nếu như Thiên Mộng đảo có thể dung nhập vào bên trong hệ thống phòng ngự của Hải Thần đảo, thì phòng ngự chỉnh thể của Hải Thần đảo sẽ được tăng lên trên diện rộng.

Thử nghĩ một chút, nếu như Hải Thần đảo bị biển động, vòng xoáy mênh mông, cùng mê vụ ác mộng bao phủ ngập trời, phạm vi kia bên trong hải vực này, ai còn dám bước chân? Ai dám mạo phạm!

Một khi bị mê vụ ảnh hưởng tâm trí, bị ác mộng kéo vào mộng cảnh, hiệu quả sát thương của biển động cùng vòng xoáy như vậy là sẽ được tăng lên mấy lần.

Cho nên... Hắn chắc chắn phải có được Thiên Mộng đảo!

Nhưng, mặc dù Dương Biện bái phỏng đã được Thiên Mộng đảo hoan nghênh, nhưng sau khi đưa ra lời mời, lại bị từ chối.


Thiên Mộng đảo, không muốn cuốn vào vòng xoáy chiến tranh!

Thiên Mộng đảo, càng không chờ mong chinh chiến Thiên Khải!

Thiên Mộng đảo, an vu với hiện trạng, cũng thõa mãn với hiện trạng!

Thiên Mộng đảo, rất không coi trọng Dương Biện cùng Lý Hoàng bày ra dã tâm bừng bừng!

- Thế nào?

Dương Biện đứng dậy, mong đợi nhìn Lăng Vi đang đi tới.

Lăng Vi lắc đầu:


- Phụ thân rốt cuộc cũng đã chịu gặp ta, nhưng vẫn là thái độ trước đó, nếu như ngươi cần trợ giúp, Thiên Mộng đảo đủ khả năng làm, nhưng yêu cầu của ngươi quá... ừm... Quá mức...

Dương Biện cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của Lăng Vi, nói:

- Không có bất kỳ chỗ nào để thương lượng?

- Thật đáng tiếc, ta đã cố hết sức.

Lăng Vi vẫn lắc đầu, mặc dù đã cố gắng khuyên nhủ phụ thân rồi, nhưng... Chính nàng cũng đều không đồng ý.

Thật không biết Dương Biện là nghĩ thế nào, vậy mà lại chạy đến Thiên Mộng đảo kết minh.

Thiên Mộng đảo đã không có dã tâm, cũng không có nguy cơ, còn vô cùng hài lòng với tình huống bây giờ, thứ theo đuổi duy nhất chính là Thần Dụ Chi Hải hòa bình, sao bọn hắn có thể bỏ qua thời gian tuyệt này, đột nhiên nhảy vào trong vòng xoáy chiến tranh, trở thành kẻ địch với Thần Dụ Chi Hải!

Lăng Vi cảm giác phụ thân không có đánh Dương Biện ra ngoài, đã rất đủ lễ phép.

- Cục diện Thần Dụ Chi Hải đã thay đổi, không chỉ có đứng trước uy hiếp từ bên ngoài, còn có thế giới mới đang rục rịch.

- Mặc kệ tương lai là cường địch xâm lấn, hay là thế giới mới trồi lên mặt biển, đều thế sẽ càn quét Thần Dụ Chi Hải, bọn hắn cũng sẽ không quản thái độ của ai như thế nào, thân phận như thế nào, chỉ cần có thể nuốt vào, tuyệt đối sẽ không buông tha.

Lăng Vi vẫn lắc đầu:

- Bên ngoài uy hiếp, có Thiên Kiếm Thần Tông ứng phó, thế giới mới trồi lên mặt biển, càng là suy đoán của ngươi.

- Đây là ý nghĩ của cô, hay là ý nghĩ của phụ thân cô? Thực lực của Thiên Kiếm Thần Tông trước đó đã trấn không được xung quanh hải vực, bây giờ Thần Dụ Chi Hải bị trọng thương, bên ngoài đã rục rịch, xâm lấn chỉ là vấn đề thời gian. Về phần thế giới mới, đây cũng không phải là phỏng đoán, cũng là vấn đề thời gian. Nếu như Thiên Mộng đảo còn không có cảm nhận được nguy cơ, không nói trước chuẩn bị sẵn sàng, sớm muộn cũng sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu, ta đây cũng không phải là đang nói chuyện giật gân.


Dương Biện rất im lặng, đám gia hỏa kia quả thực an nhàn quen thuộc, một chút ý thức nguy cơ đều không có.

Lăng Vi không muốn đả kích Dương Biện, nhưng vẫn thản nhiên nói:

- Nếu quả như thật sự xuất hiện biến cố lớn, đó chính là tai nạn của Thần Dụ Chi Hải, chỗ an toàn duy nhất, chỉ có thể là Thiên Kiếm Thần Tông.

Dương Biện á khẩu không trả lời được, đây là không đồng ý, hay là không coi trọng Hải Thần đảo?

- Chúng ta có thể cung cấp trợ giúp mà ngươi muốn, ví dụ như tài nguyên cùng đan dược, về phần gia nhập liên minh Hải Thần đảo... Chúng ta thật không nghĩ tới.

Lăng Vi uyển chuyển từ chối, mặc dù đối với nam tử này nàng từng có tình cảm đặc biệt, nhưng ở trong chuyện trọng đại này, nàng thật sự bất lực.

Dương Biện kiên trì nói:

- Ta còn muốn gặp lại đảo chủ các ngươi.

Lăng Vi lắc đầu, làm sao lại không rõ như thế chứ??

Lần đầu tiên tiếp kiến ngươi, đó là lễ phép, sau đó lại không còn gặp, đó là thái độ.

- Gia chủ, chúng ta vẫn nên trở về đi.

Dương Bích Huyên ở bên cạnh nhắc nhở, dù sao Thiên Mộng đảo cũng là thế lực trung lập, sao có thể tới một lần liền tuỳ tiện bắt lấy, đó không phải là hoang đường à.

Trên đường tới nàng đã liền nhắc nhở qua Dương Biện, phải làm cho tốt chuẩn bị nhiều lần bái phỏng. Chỉ có tiếp tục không ngừng bái phỏng, mới có thể để cho đám gia hỏa an nhàn Thiên Mộng đảo kia cảm nhận được thành ý đến từ Hải Thần đảo.

- Lăng Vi, cô sẽ giúp ta khuyên nhủ đảo chủ?

Dương Biện mong đợi nhìn Lăng Vi, không phải vọng tưởng một lần liền thành công, mà là Hải Thần đảo đang bị Thiên Kiếm Thần Tông giám sát, nếu như tấp nập bái phỏng Thiên Mộng đảo, khẳng định sẽ bị phát hiện, cũng ngang ngược ngăn cản, đến lúc đó thì càng không thể.

Lăng Vi rất bất đắc dĩ:

- Dương Biện, rốt cuộc ngươi coi trọng Thiên Mộng đảo chúng ta cái gì?

A?

Cơ hội tới!

Tinh thần Dương Bích Huyên hơi phấn chấn, vụng trộm đụng đụng Dương Biện, mau nói, coi trọng nàng!!

Dương Biện nghiêm nghị, nghiêm túc:

- Mộng Yểm Pháp Trận!

Dương Bích Huyên nhắm hai mắt lại, xong, về đi!

Không lâu sau đó... Dương Biện, Dương Bích Huyên được lễ phép mời ra khỏi Thiên Mộng đảo.

- Gia chủ, ngài cố ý sao?

Dương Bích Huyên đột nhiên giữ chặt Dương Biện, ngữ khí nghiêm khắc.

- Cái gì?

Dương Biện đang cau mày, nghĩ xem nên làm như thế nào để Thiên Mộng đảo ý thức được nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi