ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

- Ngài nhìn không ra Lăng Vi cô nương có ý tứ đối với ngài sao?

- Thì sao?

- Cơ hội đó, ngài chủ động thổ lộ cùng với nàng, nàng khẳng định sẽ cố hết sức lực giúp ngài hòa giải. Lại nói, coi như cuối cùng Thiên Mộng đảo vẫn không đồng ý kết minh, nàng cũng có thể mang theo Mộng Yểm Pháp Trận theo làm quà cưới, tiến vào Hải Thần đảo!

- Ngươi nói chính là tiếng người sao! Sớm không thể hiện, muộn không thể hiện, bây giờ có cần lại đi thổ lộ? Đây không phải lợi dụng tình cảm người ta sao? Dương Biện ta không làm được loại chuyện vô sỉ này.

Dương Biện quả quyết từ chối, quay người muốn rời khỏi.

Dương Bích Huyên lập tức giữ chặt Dương Biện:

- Rất tốt! Thái độ này của gia chủ ngài vô cùng tốt! Ta làm nữ tử, rất thưởng thức ngài coi trọng đối với tình cảm! Nhưng, ngài vẫn là nên ngẫm nghĩ lại đi, ngài sớm muộn cũng là muốn thành thân, đúng không? Ngài sớm muộn đều là muốn liên hợp cùng Thiên Mộng đảo, đúng không? Hai cái này đụng vào nhau, có gì không ổn sao?

- Lợi dụng cùng với không lợi dụng, không phải nhìn lên câu chuyện, mà là nhìn thái độ! Chỉ cần ngài không phụ lòng Lăng Vi, không phụ lòng Thiên Mộng đảo, đây cũng không tính là lợi dụng, mà là vẹn toàn cả đôi bên!

Dương Biện kinh ngạc nhìn đường chủ Hình Luật đường, chưa từng nghĩ đến vị đường chủ lãnh diễm trầm mặc này lại còn có khẩu tài như thế này.

Mang ra là để đàm phán việc thay mình giữ cửa ải, không nghĩ tới lại nhắc đến thông gia, đột nhiên hăng hái.

- Không được! Ta còn chưa làm tốt chuẩn bị thành thân.

Dương Biện lắc đầu từ chối.

- Ngài nói cái gì? Không chuẩn bị tốt? Là bởi vì Lôi Tú sao? Gia chủ, nếu như ngài nói như vậy, ta thật sự phải cùng ngài từ từ nói chuyện.

Dương Bích Huyên lại lần nữa giữ chặt Dương Biện:

- Trước đó ngài không nguyện ý lại có tình cảm là bởi vì từng có hôn ước cùng với Lôi Tú, ngài cảm thấy đáng thương với những gì Lôi Tú gặp phải, áy náy mình không thể cho nàng hạnh phúc, cho nên ngài không bỏ nàng xuống được, ngài muốn báo thù cho nàng, bây giờ thì thế nào?

- Ngài chỉnh đốn Dương gia, tuyên chiến Thánh Bằng đảo, đã vì Lôi Tú mà làm đủ nhiều, không cần thiết lại mang theo áy náy cả đời!

- Chuyện của Thánh Bằng đảo kết thúc, ngài đã vẽ lên dấu chấm tròn cho nửa đời trước, bây giờ là thời điểm bắt đầu lại từ đầu. Chẳng lẽ, cả đời này ngài đều muốn lấy lý do nhớ tới Lôi Tú, cả một đời đều không thành thân?

- Không thể nào! Không thực tế! Sớm muộn ngài cũng phải thành thân, đây là nghĩa vụ mà tộc trưởng phải làm! Tộc trưởng vô hậu? Còn ra thể thống gì! Đại thống lĩnh Hải Thần đảo kế tục không con? Dùng cái gì ổn định lòng người!

- Mà, ngài cũng không thể nào vĩnh viễn chỉ có một mình, dựa theo tộc quy thì mấy năm gần đây ngài đã phải thành thân, mà còn là phải thành thân với ít nhất là hai nữ tử trong tộc, kéo dài huyết mạch. Nếu không đến sau khi tiến vào Thánh Linh cảnh, siêu thoát phàm thể, độ khó sinh dục sẽ gia tăng thật lớn.

- Ngài là tộc trưởng Dương gia, nối dõi tông đường là trách nhiệm của ngài, ngài thức tỉnh chính là Viễn Cổ kình hồn, ngài càng có nghĩa vụ truyền thừa hậu đại hơn.

Dương Bích Huyên rất nghiêm khắc, trong ý thức của nàng, Dương Biện không để ý khuyên can chinh chiến Thánh Bằng đảo, không chỉ là muốn cho Lôi Tú một cái công đạo, càng là muốn chấm dứt cùng quá khứ của mình, sau đó dùng tư thái hoàn toàn mới để bắt đầu một mối quan hệ khác, không nghĩ tới hắn lại còn xoắn xuýt ở chỗ này.

Không được!! Nhất định phải gõ tỉnh!!

Tiểu tôn nữ kia của nàng còn đang xấu hổ chờ gả cho Dương Biện đây!


Nếu tên này phải nhất định là người không vợ, cháu gái nàng phải làm sao bây giờ, Dương gia phải làm sao bây giờ?

Viễn Cổ kình hồn huyết mạch, há có thể lãng phí như vậy!

Dương Biện bất đắc dĩ nói:

- Ta không nói không thành thân, ta chỉ không muốn lợi dụng tình cảm của Lăng Vi, như thế này quá vô sỉ.

- Ban đầu cưới Lôi Tú, cũng chỉ là lợi ích kết minh thôi, không phải rất sung sướng đã đồng ý sao? Không phải sau này cũng đã yêu rất sâu sao? Bây giờ khác lúc trước ở ở chỗ nào? Thành thân với Lăng Vi, cũng làm thành lợi ích kết minh, sau đó lại từ từ đợi nàng, không thể lấy sao?

- Tình huống giữa Lôi Tú và Lăng Vi không giống nhau.

Dương Biện thật không có muốn lợi dụng Lăng Vi, càng không có nghĩ tới dùng cách thức này kích thích hai bên kết minh.

Trong ý thức của hắn, Thiên Mộng đảo cũng đã nhận ra biến động mấy năm này của Thần Dụ Chi Hải, có cảm giác nguy cơ, mình bây giờ chủ động mời chào,

- Phải nhớ kỹ hai điều. Đầu tiên, là đã làm đủ nhiều cho Lôi Tú, nếu như một mực đắm chìm trong bi thương, nàng làm sao nhắm mắt? Chỉ có bắt đầu cuộc sống mới, có nữ tử khác, nữ tử tốt, thay nàng chiếu cố ngài, nàng mới có thể thật sự yên tâm. Thứ hai, kết hợp cùng Lăng Vi, chỉ cần ta nguyện tình, chỉ cần từ từ đợi nàng, coi như lợi dụng thì như thế nào? Là đảo chủ Hải Thần đảo, phải cân nhắc vì đại cục của Hải Thần đảo!

Giờ phút này Dương Bích Huyên đều không giống như đường chủ Hình Luật đường, mà là nãi nãi tận tình.

- Lần sau... Lần sau...

Dương Biện rất bất đắc dĩ lắc đầu, làm sao nhắc đến thành thân, vị đường chủ lãnh diễm này lại kích động thành như thế này.

- Lần sau cũng được, chúng ta đều đã đi ra nửa tháng, cần phải trở về.

Dương Bích Huyên không còn cưỡng ép, để hắn suy nghĩ thật kỹ, cũng thuận tiện chuẩn bị chút lễ vật, ngẫm lại làm sao biểu đạt cùng Lăng Vi.

- Ta sẽ suy tính thật tốt.

Bọn hắn thuận thang trời, đi xuống đảo tị nạn phía dưới Không Mộng đảo, mặc thêm áo choàng, đi vào trong đám người ồn ào.

- Ta thấy thái độ của Thiên Mộng đảo rất cường ngạnh, hẳn là sẽ không tuỳ tiện hợp tác với chúng ta, Lăng Vi thật sự có thể là đột phá duy nhất.

Dương Bích Huyên thình lình lại đề một câu.

- Lăng Vi...

Dương Biện mặc niệm lấy cái tên này, nhớ tới trận trải qua kỳ diệu hai mươi năm trước kia.

Không biết Lăng Vi còn nhớ rõ không.

Nhớ kỹ!

Khẳng định nhớ kỹ!

Đối với nữ hài tử như vậy mà nói, loại chuyện đó khẳng định là khắc cốt ghi tâm!

Lúc trước mình 'Chết', Lăng Vi còn tới Hải Thần đảo tưởng niệm, có thể thấy được trong lòng xác thực có hắn!

Nhưng càng như vậy, Dương Biện càng không nỡ lợi dụng.

Nếu như không hề liên hệ, ngược lại cũng dễ nói, tình huống phức tạp như vậy, ngược lại là càng khó xử.

- Ai...

Dương Biện vừa đi vừa thở dài, ngẫu nhiên còn gãi gãi đầu.

Dương Bích Huyên ở phía sau nhìn mặt mũi tràn đầy quái dị, vò đầu bứt tai, cần thiết hay không?

Cái sức lực tàn nhẫn bình thường đâu?

Cái khí thế bá bình thường đạo đâu?

Nhắc đến nữ tử liền biến thành thằng nhóc to thanh thuần xác rồi?

Dương Bích Huyên nhìn một chút, bỗng nhiên hoài nghi đây là không phải tộc trưởng bá đạo nàng chung đụng bình thường kia, hay là nói hắn đã bị Lăng Vi vụng trộm cho vào mộng cảnh, mê huyễn rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi