ĐAN ĐẠI CHÍ TÔN

Dương Biện đi tới một chỗ vách núi ẩn nấp ở phía tây Không Mộng đảo, hô hoán hải linh giấu ở chỗ nào.

Thủy triều bành trướng bên dưới vách núi trăm trượng, một cái vòng xoáy mãnh liệt thành hình, từ bên trong hiện ra một nữ yêu quấn quanh huyết văn toàn thân.

Thân người đuôi cá, dáng người uyển chuyển, dung nhan yêu mị, nhưng lại có ba đầu sáu tay.

Nhưng ngay lúc Dương Biện cùng Dương Bích Huyên muốn thả người nhảy xuống vách núi, lại đồng thời nhìn ra trời phía tây.

Một mảnh lôi triều chói mắt mở ra khung trời, lao thẳng đến Thiên Mộng đảo, lôi triều bạo động, rung động Thiên Hải, cách rất xa đều có thể nghe được tiếng oanh minh kịch liệt.

- Lôi Bằng?? Là Thiên Kiếm Thần Tông!

Dương Biện lập tức nhận ra thân phận mảnh lôi triều kia, rõ ràng là một con Lôi Bằng!

Bây giờ Lôi Bằng đã không còn thuộc về Thánh Bằng đảo, mà là Tông Thánh Thú bảo vệ Thiên Kiếm Thần.

Nhưng Lôi Bằng cao ngạo, có tư cách ngồi cưỡi bọn chúng, tất nhiên thân phận cao quý.

Dương Bích Huyên cảnh giác:

- Thiên Kiếm Thần Tông sao lại tới đây? Chẳng lẽ đã phát hiện chúng ta?

- Về lại Thiên Mộng đảo!

Dương Biện ra hiệu hải linh đứng lên, mang theo Dương Bích Huyên lao thẳng đến Thiên Mộng đảo.

Nếu như Thiên Kiếm Thần Tông thật sự đến vì bọn hắn, khẳng định sẽ không tiếc cái giá quấy nhiễu liên minh hai bên.

Dương Biện có chờ mong rất lớn đối với Thiên Mộng đảo, liên quan đến phòng ngự của Hải Thần đảo, hắn quyết không cho phép Thiên Kiếm Thần Tông ngang ngược ngăn cản.

- Nghĩ kỹ nên nói thế nào chưa?

Dương Bích Huyên mịt mờ nhắc nhở.

- Nghĩ kỹ!!

Dương Biện hít thật sâu một hơi, đây là thời điểm thật sự làm chấm dứt cùng với những chuyện trước đó.

- Tốt!

Dương Bích Huyên rất hài lòng, đây mới là tộc trưởng nàng biết, gọn gàng mà linh hoạt, lôi lệ phong hành.

Không lâu sau đó, Dương Biện cùng Dương Bích Huyên đuổi tới cửa vào thang trời Thiên Mộng đảo trước một bước, cầu xin trấn thủ thông báo lần nữa, nói có chuyện quan trọng muốn gặp Lăng Vi.

Sau khi nhận được tin tức, Lăng Vi rất bất đắc dĩ, người này làm sao lại không để ý gì cả, vậy mà lại muốn Mộng Yểm Pháp Trận của bọn hắn, đây là bí mật lớn nhất Thiên Mộng đảo, há có thể đưa cho người ngoài.

- Đừng cho hắn lên, ta xuống dưới khuyên nhủ.

Lăng Vi thuận thang trời, giáng lâm đến trong cổ điện đảo tị nạn, nàng mặc y phục lụa mỏng, khuôn mặt mỹ lệ, nhã khiết hoàn mỹ, dáng người thon dài tản ra quang huy óng ánh, tựa như ảo mộng, tươi đẹp vô hạn.

Dương Biện nhìn Lăng Vi chậm rãi đi tới, âm thầm nắm chặt nắm đấm lại, mím môi một cái.

Dương Bích Huyên thưởng thức mỹ nhân trước mặt, dáng người thon dài, yêu kiều thướt tha, từ trong ra ngoài tản ra khí chất đoan trang tĩnh mịch, giống như là đóa hoa nở rộ trong u cốc an tĩnh, xác thực có tư cách làm thê tử Dương gia.

Lăng Vi lắc đầu, dịu dàng khẽ nói:

- Dương Biện tộc trưởng, mời ngài trở về đi, chuyện Mộng Yểm Pháp Trận thật không có cách nào thương lượng được.

Dương Biện sâu hít một hơi, nhìn Dương Bích Huyên trước.

Dương Bích Huyên cho hắn một cái ánh mắt khích lệ.

Dương Biện đi mau mấy bước tới chỗ Lăng Vi.

Lăng Vi có chút nhướng mày, theo bản năng lui lại một bước.

Các trấn thủ trong cổ điện lập tức cảnh giác, lặng lẽ kích hoạt linh văn, sẵn sàng chiến đấu.

Dương Biện đứng ở trước mặt Lăng Vi, khôi ngô uy mãnh, hùng tráng thẳng tắp, cao hơn Lăng Vi một cái đầu.

Lăng Vi không hiểu gì, nàng hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Dương Biện, làm gì, muốn đánh người?

- Dương tộc trưởng...

Trấn thủ trong điện vừa muốn ra mặt, Dương Biện đột nhiên nói:

- Ta đã nghĩ rất kỹ!!

Lăng Vi đưa tay ra hiệu trấn thủ bọn họ dừng lại:

- Nghĩ tới cái gì?

Dương Biện thể hiện nghiêm, thanh âm vang dội!

- Ta cưới!!

Lăng Vi có chút ngạc nhiên, các trấn thủ trợn mắt hốc mồm.

Dương Bích Huyên lúng túng quay đầu đi chỗ khác, không đưa chút tiền hàng? Không làm chút tiền hỉ? Trực tiếp dùng sức mạnh sao?!

Cái tên đại nam hài sắt thép này!

Lăng Vi sửng sốt một chút, sau đó ngọc diện lạnh xuống:

- Dương Biện, đây chính là phương pháp? Vì Mộng Yểm Pháp Trận, không từ thủ đoạn rồi? Bây giờ cũng trở nên vô sỉ như vậy sao?

- Dương Biện, xin mời lui ra!

Các trấn thủ thạch điện nhao nhao quát tháo, đường đường là Viễn Cổ kình hồn, vậy mà lại chạy đến chỗ bọn hắn nơi này đùa nghịch lưu manh?

Mặt mũi Dương Biện đầy chăm chú nhìn Lăng Vi:

- Còn nhớ rõ rãnh biển ở bí cảnh Bích Lạc kia không? Ta đã cứu muội, chúng ta bị vây ở nơi đó bảy ngày...

Lăng Vi lập tức đỏ bừng mặt:

- Im miệng!!

Đám người có chút ngây người, Dương Biện còn đã từng cứu Lăng Vi?


Sao bọn hắn không biết.

Dương Biện bắt lấy bàn tay ngọc của Lăng Vi, nghiêm túc nói:

- Ta không có khống chế lại, là lỗi của ta, nhưng ta nói, ta sẽ phụ trách!

Lăng Vi xấu hổ giãy dụa:

-... Buông tay!!

Đám người hít vào một hơi, còn không có khống chế?

Không có khống chế tới trình độ nào?

Cái này…. mẫu thân nó, đây là chuyện khi nào!

Dương Bích Huyên đột nhiên đã hiểu, thì ra hai người này sớm đã có chuyện gì đó, trách không được trên đường đi lại vò đầu bứt tai.

- Ta đã tới qua Thiên Mộng đảo chín lần, đều không có gặp ta, sau này là ta đính hôn cùng Lôi Tú...

- Đừng nói nữa! Thả ta ra!!

Lăng Vi dùng hết sức lực toàn thân, làm thế nào cũng đều rút không ra, dưới sự xấu hổ liền kêu lên đầy sợ hãi:

- Cứu ta!!

- Dương Biện! Buông nàng ra!!

Trong thạch điện, rốt cuộc các trấn thủ cũng kịp phản ứng, kích thích linh văn phóng tới Dương Biện.

- Ai dám!!

Dương Biện quát lớn một tiếng, chấn động thạch điện, giống như cự kình gào thét, khí lãng cuồn cuộn cuồng kích tám phương, tất cả mọi người đều bị vô tình hất bay ra ngoài.

- Điên rồi? Ta đau!

Mặt Lăng Vi đỏ bừng, ra sức giãy dụa.

- Ta đến phụ trách!

- Ta không cần phụ trách!

- Không! Cần!

- Đừng nói nữa, ta không cần!!

- Cần!! Dẫn ta đi gặp phụ thân, ta tự mình bàn bạc cùng ngài ấy!

- Mơ tưởng!

Lăng Vi gấp gáp, Lăng gia bọn hắn là gia tộc chính thống, cực kỳ coi trọng trong sạch, nàng cũng là thanh cao tự ngạo, giữ mình trong sạch, nếu để cho phụ thân bọn họ biết mình bị Dương Biện khinh nhờn qua, khẳng định sẽ phải liều mạng cùng Dương Biện, danh dự của nàng ở trên đảo càng là... Hỗn đản này nhất định phải nói ở chỗ này sao!

- Ô ô u, Dương đảo chủ đây là đang làm gì?

- Chạy tới Thiên Mộng đảo đoạt nữ tử? Thật thua thiệt nghĩ ra.

Một tiếng cười khinh bạc phá vỡ không khí hỗn chiến khẩn trương.

Phó Tiêu Dao cùng Phó Hành Không ở sau lưng cười ha hả nhìn một màn đặc sắc này.

Phó Hành Không mang theo vẻ mặt quái dị, một màn này là thật không nghĩ tới ha.

- Dương Biện!!

Lôi Bằng hóa thân thành thân người đầu bằng, khôi ngô uy mãnh, thình lình chính là Bằng Vương đã từng.

- Mau buông ta ra!

Lăng Vi lo lắng giãy dụa, trong đôi mắt sáng tỏ đều đã thấm ra nước mắt.

Rốt cuộc Dương Biện cũng buông lỏng ra hai tay, nhưng không đợi quay đầu, Lăng Vi đã vung tay quất vào trên mặt Dương Biện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi