[DÂN QUỐC] TẤT CẢ PHẢN DIỆN ĐỀU SỢ CÔ KHÓC

Diệp Mạn Lâm không ngờ cô sẽ tỉnh dậy, sau khi tia chớp chói mắt ấy đánh vào cô.

Cô vậy mà có thể sống sót, khi mở mắt ra, nhìn những bức tường trắng lạnh lẽo của bệnh viện.

Diệp Mạn Lâm giật giật ngón tay, rồi giật giật ngón chân, xác nhận cơ thể không bị thương, từ từ thở phào. Lần này cô thoát nạn, chắc chắn cuối đời sẽ có nhiều hạnh phúc đang chờ đợi, cô phải sống tốt hơn trước mới không phụ lòng chính mình.

Diệp Mạn Lâm sờ lên đầu được băng bó, không thấy đau, thử ngồi dậy và xuống giường, cô muốn đi tìm y tá.

“Bác sĩ Lục.”

Nghe thấy tiếng gọi to từ bên ngoài truyền đến, Diệp Mạn Lâm giật mình. Cô lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện là một tòa nhà có tường trắng mái đỏ đặc biệt, cô vậy mà đang ở bệnh viện Ân Lương!

Tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông ngày càng gần, Diệp Mạn Lâm lập tức quay lại nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại.

Cửa bị đẩy mở ra, tiếng bước chân dừng lại trước giường cô.

Người đàn ông chậm rãi thở dài.

“Diệp Mạn Lâm, hôm nay là ngày 3 tháng 5 năm Dân Quốc thứ 13, cô đã hôn mê bốn ngày rồi, biết không? Phí nằm viện cô còn chưa trả, còn dám ngủ, da mặt cũng dày thật.”

“Nếu cô dám chết, tôi sẽ mổ xác cô, làm nghiên cứu giảng dạy cho tốt, bù vào phí nằm viện!” Người đàn ông ghé sát tai Diệp Mạn Lâm, thở ra hơi ấm, dùng giọng nói từ tính đặc trưng của anh để dọa dẫm.

Anh gần như sắp cắn vào tai cô.

Còn việc kinh doanh của bệnh viện này tệ đến mức nào, mà khiến anh phải đe dọa mình như vậy.



Diệp Mạn Lâm càng không dám mở mắt, cô không biết phải đối mặt với Lục Quân Lễ như thế nào, lại nói gì với anh.

Thực ra, Diệp Mạn Lâm không phải người nhút nhát như vậy với người khác, nhưng đối với Lục Quân Lễ thì khác, cô nợ anh.

Sáu năm trước, Diệp Mạn Lâm chán ngán những ngày tháng đấu đá với mẹ kế. Khi đó cô vừa tốt nghiệp trung học, muốn nhân cơ hội đi du học để thoát khỏi gia đình. Nhưng cha Diệp kiên quyết giữ truyền thống, không cho phép con gái ra nước ngoài du học, còn muốn gả cô cho một Vương gia của thời nhà Thanh còn để tóc dài.

Trong lúc Diệp Mạn Lâm cùng đường bí lối, nhờ một câu nói cảm thán trong lúc vô tình của bạn bè, cô nghĩ đến việc mượn sức mạnh của nhà họ Lục để giúp cô ra nước ngoài. Nhà họ Lục tuy kinh doanh, nhưng có bối cảnh quân chính rất mạnh, ngay cả thị trưởng cũng phải cúi đầu khom lưng với bọn họ. Trong khi đó, địa vị xã hội của nhà họ Diệp tuy miễn cưỡng cũng có thể tính là thượng lưu, nhưng so với nhà họ Lục thì chỉ như con kiến với con bò. Cha Diệp tuy cổ hủ nhưng không dám đắc tội với nhà họ Lục, mẹ kế của Diệp Mạn Lâm chắc chắn cũng không dám lên tiếng xen vào.

Vì vậy, Diệp Mạn Lâm quyết định mạo hiểm, tìm đến cậu ba nhà họ Lục cùng tuổi với cô là Lục Quân Lễ, học ở trường nam sinh bên cạnh. Khi đó cô không quá quen biết Lục Quân Lễ, chỉ gặp một lần khi bạn bè kéo đi chơi hồ, nhưng nghe bạn nói anh là người tốt, sẽ giúp đỡ kẻ yếu, nên Diệp Mạn Lâm mới dám thử làm điều mạo phạm như vậy.

Diệp Mạn Lâm đã chuẩn bị rất lâu, cũng trình bày vô cùng thành khẩn một phen, cô chỉ hy vọng một chút, nhưng không nghĩ rằng hy vọng lớn được bao nhiêu. Điều khiến cô không ngờ là, Lục Quân Lễ gần như không do dự, lập tức đồng ý, thậm chí còn không quên khen bài thuyết trình của cô rất tốt, chỉ thiếu nước mắt.

Sau đó hai người đã làm một thỏa thuận quân tử, đính hôn, cùng nhau du học ở Mỹ. Lục Quân Lễ học y tại Harvard, còn Diệp Mạn Lâm học tại Wesleyan College. Trong thời gian này, Diệp Mạn Lâm sẽ đóng tốt vai một vị hôn thê, thỉnh thoảng đến thăm anh, cùng anh ăn cơm, tham gia một số hoạt động tiệc tùng cần thiết. Lục Quân Lễ cũng coi như là một người quân tử, ngoài việc cần thiết phải nắm tay cô trước mặt người khác, ôm vai và eo theo lễ nghi, thì riêng tư không có hành động gì quá đáng với cô.

Nửa năm trước, sau khi tốt nghiệp hai người trở về nước, theo thỏa thuận ban đầu lập tức hủy bỏ hôn ước.

Thời đại này tuy có ảnh hưởng nhiều tư tưởng mới, nhưng phần lớn mọi người vẫn còn rất truyền thống, Lục Quân Lễ xuất thân hiển hách, loại chuyện đính hôn từ hôn này phát sinh trên người anh đều sẽ thu hút nhiều sự chú ý, ảnh hưởng đến danh tiếng và nhiều khía cạnh của anh, mà anh còn phải đối mặt với cha mẹ.

Vì vậy, Diệp Mạn Lâm luôn rất cảm kích sự giúp đỡ của Lục Quân Lễ.

Cô hy vọng lúc còn sinh thời, có thể trả hết món nhân tình to lớn này với Lục Quân Lễ.

Nhưng trước khi trả, Diệp Mạn Lâm lại không quá muốn gặp anh, vì Lục Quân Lễ thực sự quá... Một lời khó nói hết được. Không thể nói là không tốt, cũng không thể nói là tốt, nói chung anh ở sau lưng không giống như trước mặt. Diệp Mạn Lâm ở Mỹ sống cùng anh sáu năm, mà rốt cuộc vẫn không hiểu rõ tính nết của anh là thuộc loại người gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi