[DÂN QUỐC] TẤT CẢ PHẢN DIỆN ĐỀU SỢ CÔ KHÓC

Con người ta đối với những điều chưa biết khó tránh khỏi sẽ có chút sợ hãi, Diệp Mạn Lâm cảm thấy cô cũng có cảm giác này với Lục Quân Lễ, mặc dù anh chưa từng làm gì với cô.

“Bác sĩ Lục, chín giờ có ca phẫu thuật.” Tiếng nam giới từ bên ngoài vọng vào, chắc là cấp dưới của Lục Quân Lễ.

Sau khi Lục Quân Lễ về nước, anh phụ trách quản lý bệnh viện Ân Lương này, là Viện trưởng ở đây, nhưng anh chỉ để người khác gọi anh là bác sĩ Lục, chứ không phải Viện trưởng Lục.

Diệp Mạn Lâm vừa mừng vì Lục Quân Lễ cuối cùng cũng sắp đi, thì đột nhiên bị nắm tay. Diệp Mạn Lâm giật mình, may mà cô ổn định được cơ thể, không có lộn xộn.

Lục Quân Lễ đặt tay Diệp Mạn Lâm vào dưới chăn, rồi mới quay người rời đi.

Diệp Mạn Lâm híp mắt tiễn Lục Quân Lễ đi, thở phào nhẹ nhõm. Cô lắc lắc cổ, cử động cơ thể, ngoài việc đói ra thì không thấy có gì khó chịu. Cô dự định một lát nữa sẽ xuất viện, tranh thủ lúc Lục Quân Lễ có ca phẫu thuật.

“Y tá tầng bốn tập trung, xuống lấy thuốc.” Tiếng nữ giới quen thuộc từ hành lang bên ngoài vọng vào.

Là Lý Thu Mai, y tá trưởng của bệnh viện Ân Lương, cũng là bạn thân của Diệp Mạn Lâm.

Diệp Mạn Lâm là người không giỏi giao tiếp, nói chuyện rất thẳng thắn, đặc biệt là với những người không hợp, cô hoàn toàn không biết nói gì. Mỗi lần gặp phải tình huống cần giao tiếp, cô có thể tránh thì tránh. Đến nỗi hầu hết mọi người đều nghĩ cô kiêu ngạo, coi thường người khác, dễ nghe thì hình dung là ‘lạnh lùng’, ‘khó gần’, khó nghe thì nói cô ‘giả tạo’.

Vì vậy, việc cô có thể kết bạn với một người dễ nói chuyện và không có định kiến với mình là rất khó, Diệp Mạn Lâm luôn trân trọng từng tình bạn quý giá mà cô có được.

Chốc lát nữa Lý Thu Mai chắc chắn sẽ đến thăm cô, Diệp Mạn Lâm muốn tạo bất ngờ cho Lý Thu Mai, nên tiếp tục nằm trên giường giả vờ hôn mê.

Sau khi Lý Thu Mai đuổi hết y tá tầng bốn đi, rồi nhìn quanh, bước vào phòng bệnh số bảy, chính là phòng mà Diệp Mạn Lâm đang nằm.



Lý Thu Mai quay lại lập tức đóng cửa phòng bệnh, khóa chốt.

Lý Thu Mai quay đầu nhìn Diệp Mạn Lâm đang hôn mê trên giường, đưa tay vào túi, lấy ra ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng tiến về phía cô.

Lý Thu Mai lấy ống tiêm ra, tay run rẩy, không thể châm vào mạch m.á.u trên cánh tay. Cô ta quyết định từ bỏ, định trực tiếp đ.â.m thẳng xuống một phát.

“Ưm—”

Diệp Mạn Lâm giả vờ mới tỉnh dậy, dời cổ tay đi.

Lý Thu Mai nghe thấy tiếng động, hoảng sợ.

“Cô, cô tỉnh rồi?”

Diệp Mạn Lâm nhìn Lý Thu Mai, ánh mắt nhanh chóng quét qua chốt cửa.

Quả nhiên cô ta đã khóa cửa lại—

“Thu Mai, cô đang làm gì vậy?”

“Tối qua cô bị sét đánh, được đưa đến đây cấp cứu. Cô thật may mắn, bị sét đánh mà vẫn sống. Tôi đến xem tình hình của cô thế nào, tiện thể tiêm cho cô một mũi thuốc kháng viêm.”

Lý Thu Mai một tay cầm ống tiêm, một tay kia định nắm lấy cánh tay Diệp Mạn Lâm.

Diệp Mạn Lâm lẽ ra phải rất mừng vì lúc ốm có bạn tốt bên cạnh. Nhưng bây giờ, xuất phát từ trực giác của một cảnh sát, cô biết mũi tiêm này nhất định có vấn đề.



Cô cảm thấy rất rõ ràng rằng, Lý Thu Mai muốn g.i.ế.c cô.

Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng Lý Thu Mai thực sự rất muốn g.i.ế.c cô.

Lý Thu Mai lúc này cũng nhận ra Diệp Mạn Lâm đang cảnh giác với mình. Dù sao cả hai cũng từng là bạn bè, đều hiểu nhau, rất dễ nhận ra sự bất thường của đối phương.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, giương cung bạt kiếm.

Diệp Mạn Lâm chủ động tấn công, cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lý Thu Mai, xoay một cái, giật lấy ống tiêm trong tay cô ta, ném về phía góc tường xa nhất. Cô đã hôn mê bốn ngày, thể lực yếu, vừa rồi chỉ là dùng chút sức khéo léo mà thôi. Nếu giờ Lý Thu Mai đi lấy lại ống tiêm, cô sẽ có cơ hội chạy ra ngoài cầu cứu.

Nhưng Lý Thu Mai dường như đã đoán được điều này, cô ta không đi nhặt ống tiêm, mà đột ngột lao lên giường, ngồi lên người Diệp Mạn Lâm, dùng hai tay siết chặt cổ Diệp Mạn Lâm.

Diệp Mạn Lâm cố gắng phản kháng, nhưng giờ cô hoàn toàn không đối lại được sức mạnh của Lý Thu Mai, lại bị Lý Thu Mai siết cổ trước, toàn thân như mất sức.

Cảm giác ngạt thở nặng như núi đè lên người khiến cô không thể thở nổi, cô há miệng, ngoài việc phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, không thể kêu lên, liều mạng đập tay đạp chân!

Diệp Mạn Lâm sắp mất đi ý thức, linh hồn như sắp rời khỏi thân xác, cô rất đau đớn nhưng không chịu thua, trong giây phút cuối cùng dùng hết sức lực muốn đẩy tay Lý Thu Mai ra...

Đột nhiên, có thứ gì đó nặng nề nện lên chân cô!

Diệp Mạn Lâm bị kích thích ngồi bật dậy, thở hổn hển, hít từng ngụm không khí quý giá, dù có mùi khét khó chịu, cô cũng muốn hít thật nhiều vào bụng.

Sau đó Diệp Mạn Lâm đi tìm Lý Thu Mai, phát hiện cô ta nằm ngửa ở cuối giường, đè lên chân cô. Cơ thể có chút cháy đen, toàn thân tỏa ra mùi khét khó chịu, người đã chết, giống như một con gà bị nướng cháy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi