ĐẲNG CẤP Ở RỂ

Chương 399

Lâm Tử Hào không có biểu cảm, nhắm mắt lại như, thể ngủ Vậy, chỉ có người quan sát cần thận mới nhận ra mắt hắn đang chuyền động, hắn không có ngủ.

Lâm Viễn . Dương, ngồi kế bên hắn ta, rõ ràng có thể cảm nhận được uy nghỉ của Lâm Tử Hào, những đọt sóng liên tục, rất đáng sợ, tâm trạng của hắn ta giống như đang đi trên tàu lượn vậy, người vận luôn căng thẳng, mông anh ta chỉ dám chạm vào nửa cái ghế giống như kim tiêm.

Sau khi thây Lâm Sơn Hà và Lâm Tử Hào không nói chuyện, lại có người phàn nàn, “Đúng vậy Lâm Tử Minh thật là quá đáng, toi mắt không có ai hết, chúng ta đều là những bậc tiền bối, rộng lượng cho hắn quay lại Lâm Gia, hắn thì tôt rồi, lại còn vác cả cái kệ đến nữa!”

“Chúng ta có thê làm gì chứ? Ai bảo trong tay hắn có năm trăm tỷ nhân dân tệ chứ, hắn bây giờ rất ngạo mạn, sẽ không chú ý tới những tiền bồi này đâu.”

“Tôi nghĩ khi Lâm Tử Minh tới đây, trực tiếp chặn hắn lại, đánh đập một trận, đê xem hắn ta còn giả vờ không.”

” Đúng vậy, đánh cho hắn một trận, đánh đến khi hắn phục thì thôi, xem hắn còn không ngoan ngoãn giao loi năm trăm tỷ nhân dân tệ đó…

Tát cả họ đều rất tức giận với Lâm Tử Minh, thây Lâm Tử Hào và Lâm Son Hà vẫn không có nói gì hết, họ nói càng ngày càng to, tỏ ra không hài lòng với Lâm Tử Minh.

Trong một khoảnh khắc, căn phòng yên tĩnh đầy những tiếng ồn.

Lâm Phong, một trong những quản lí cấp cao của Thính Phong Đỉnh, cũng có mặt ở đây, nghe thây những lời phẫn nộ không hài lòng của những người của Lâm Gia, không thể làm gì được cho Lâm Tử Minh ngoài việc đô mô hôi!

Cuộc họ ngày hôm nay có vẻ là một bữa tiệc lớn cho Lâm Tử Minh, nêu như Lâm Tử Minh không dám đến thì sẽ không có kết thúc tốt Tiệp như vậy đâu!

Hắn có một số điều hồi tiếc, biết sớm sẽ như thể này, hắn nên sớm nhắc nhở Lâm Tử Minh, khiếm Lâm Tử Minh đừng có đồng ý tham gia cuộc họp này.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Lâm Phong quyêt định bí mật lây điện thoại di động ra rồi gửi một thông điệp cho Lâm Tử Minh, kêu Lâm Tử Minh đừng đến đây.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta lấy điện thoại di động của mình ra, định gửi, một thông điệp tới Lâm Tử Minh, hắn ta nghe có một tiếng lạnh lùng: “Lâm Phong, hãy cất điện thoại di động lại, anh dám gửi một lời tới Lâm Tử Minh, tôi sẽ bẻ gãy chân anhl”

Là Lâm Tử Hào hắn vẫn đang nhắm mắt, nói nhẹ nhàng, nhưng câu nói vừa thót ra thì đây sát khí, người bình thường nghe thây cũng phải run rấy như ngã vào hang đá vậy.

Lâm Phong đã run rẫy trong chốc lát, tay hắn rung động mạnh mẽ, làm cho điện thoại dĩ động của hắn ta roi xuống đất.

Da đầu hắn ta bị tê dại, mặt hắn ta mắt đi màu máu, tim như là bị ai đó bóp chặt, phát ra sự sợ hãi trong tâm hồn, vội vàng nhặt điện thoại lên, không dám báo cho Lâm Tử Minh nữa.

Bây giờ hắn ta biết Lâm Tử Hào rất kinh khủng đến nỗi hắn ta lo lãng cho Lâm Tử Minh hơn.

Nhiều người ở đây cũng bị sốc, nhìn về phía Lâm Tử Hào liên tục, càng thêm sự tôn trọng và sợ hãi hon.

Lúc đầu trong một sảnh ồn ào, bây giờ bắt đầu im lặng, không ai dám nói.

Tuy nhiên, tại thời điểm này, Lâm Tử Hào, người luôn nhắm mắt lại, bỗng dưng mở mắt ra như thể có ánh sáng vậy, nhìn vào cánh cổng với một nụ cười vui vẻ nói, “Hắn đến rồi.”

Hắn đến rồi?

Nghe thấy điều này, tất cả mọi người tiềm thức nhìn vào cánh cổng, quả nhiên họ nhìn thấy một hình bóng cao lớn, dưới sự dẫn dắt của mấy Hà phục vụ xinh đẹp, đang từ từ đi lên.

Không phải là Lâm Tử Minh thì còn có thê là ai nữa?

Lâm Tử Minh thật sự đã đến rồi.

Khi Lâm Phong nhìn thấy Lâm Tử Minh, đồng tử của hắn ta co lại, tâm trạng cũng trở nên căng thắng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi