Chương 400
Có rất nhiều thành viên của Lâm Gia ở trong đại sảnh, khoảnh khắc mà họ nhìn thấy Lâm Tử Minh, họ cũng thu hẹp mắt lại, cho thầy một ánh mắt hoàn toàn khác với Lâm Phong, bọn là là vui mừng, cười thầm, âm mưu của họ đã thành công……..
Lâm Sơn Hà nhìn thầy Lâm Tử Minh, có chút ngưỡng mộ trong đôi mắt của hắn ta, cho dù như thế nào đi nữa, Lâm Tử Minh đơn độc đến cuộc họp một mình, một người đến tham dự cuộc họp của một gia tộc, cái sự dũng cảm này không phải người bình thường nào cũng dám.
Tắt nhiên, thán phục là một chuyện, cách làm lại là một chuyện khác.
Lâm Tử Hào nhìn thấy Lâm Tử Minh, hắn cười nhếch mép giống như một con răn độc nhìn thây con môi của mình vậy.
Tắt cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lâm Tử Minh, trong khoảnh khắc này anh ta cảm thấy áp lực chưa từng có, nhưng mà ngay lập tức, trong thời gian anh hít vào và thở ra, thì anh ta đã tiêu hóa hoàn toàn những áp lực đó sạch sẽ, anh cười, lúc này anh đã đi vào trong sảnh rồi.
Khi tất cả mọi người nhìn anh, anh cũng đã dùng mất quét qua toàn bộ những người ở đó, đã thây được mọi biểu hiện trong mắt anh.
Tiệc hồng môn.
Ngay lập tức, ba từ này xuất hiện trong đầu anh.
Thật ra, anh đã đoán ra được điều này trước khi anh đến, bốn năm trước, Lâm Gia từ trên ì xuống dưới, đã rất máu lạnh như vậy đuôi anh ta ra khỏi Lâm Gia, từ lúc đó trở đi,có thái độ bắt cần với Lâm Gia, có thêm một chút hiều rõ cái gọi là mối quan hệ trong gia tộc, cũng từ lúc đó anh đã từ bỏ Lâm Gia.
Bây giờ Lâm Gia từ trên xuống dưới, có hơn trăm hộ gia đình, đôi với anh mà nói đó không phải người thân mà là kẻ thù!
Mặc dù anh biết đó là một bữa tiệc hồng môn nhưng anh vẫn đến, không có nguyên nhân, chỉ là anh hoàn toàn tin tưởng vào chính mình.
Nhìn thấy anh vào, Lâm Sơn Hà lập tức lộ ra một nụ cười mạnh mẽ, đặc biệt âm áp và thân thiện, hắn ta đứng lên từ ghê của mình, đâm thẳng về phía Lâm Tử Minh, “aj ya, Tử Minh, cháu cũng đã đến rồi đây à, mọi người đêu đang chờ cháu đó.”
Lâm Tử Minh cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, bước nhanh hơn, đi vê hướng Lâm Sơn Hà, nói với một nụ cười: “Bác à, thật là ngại quá, trên đường đi bị kẹt xe, cháu đên muộn ôi.
Lúc này Lâm Sơn Hà cũng đã đi tới chỗ của Lâm Tử Minh, dùng lực bắt tay với Lâm Tử Minh, võ tay lên vai Lâm Tử Minh, trong mắt ngập tràn sự khích lệ, người nào không biệt lại còn tưởng răng Lâm Sơn Hà có một mối quan hệ rất tốt với Lâm Tử Minh: nữa.
“Không sao, không sao, chỉ cần cháu đến là được rồi.” Lâm Sơn Hà đã cho Lâm Tử Minh đủ thê diện rồi, kéo tay Lâm Tử Minh đến cái ghế bên cạnh hắn ngôi xuồng, trực tiệp thay thế cái chỗ của Lâm Thiều Ánh. Bây giờ có thể nói, Lâm Tử Minh đang ngồi bên trái Lâm Sơn Hà, Lâm Tử Hào đang ngồi bên phải Lâm Sơn Hà, ngược lại, Lâm Thiều Ánh con trai ruột của hắn ngồi sang bên trái Lâm Tử Minh.
Rất nhiều thành viên của Lâm Gia đã thây được cảnh này, cũng lộ ra một nụ cười, nhiệt tình chào hỏi Lâm Tử Minh, không khí rất hài hòa, khi người ngoài nhìn thấy, sẽ nghĩ là một gia đình tình cảm rót tốt, rất hòa thuận, ai có thê nghĩ rằng tất cả đều được diễn như vậy mà thôi.
Họ đang diễn kịch, Lâm Tử Minh cũng đang diễn, nụ cười trên mặt anh không hệ phai, nhiệt tình chào hỏi những thành viên của Lâm Gia.
Sau màn chào hỏi, Lâm Sơn Hà nhẹ nhàng giơ tay lên, nhấn Xuống, giờ đây tất cả mọi người đều im lặng, tiếp tội hắn ta nói với Lâm Tử Minh, “Tử Minh à, nói ra thì, cũng bón năm rồi cháu. không có tham gia cuộc họp gia tộc rồi nhỉ, mọi người đều nhớ cháu rất nhiều.”
Lâm Tử Minh cũng nói với một nụ cười: “Đúng vậy, bồn năm không có quay lại rồi, nêu như không phải ông nội trước lúc lâm trung tỉnh lại, đề lại cho cháu năm trăm tỷ nhân dân tệ di sản, thì có lẽ cả đời này cháu cũng không quay về được Lâm Gia rồi.”