Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ Thanh“Bài viết?” Hứa Dệt còn chưa kịp buông túi xách xuống liền mở điện thoại lên diễn đàn xem tin tức.
Trang web vừa nhảy ra, quả nhiên nhìn thấy bài viết bị đẩy lên trên cùng đã bao phủ thành tòa nhà chọc trời.
Cô mở bài viết chính ra【 Chủ thớt nhìn thấy cảnh này cũng khiếp sợ *hình ảnh *hình ảnh 】
Kèm theo là hai bức ảnh của Thương Ôn Hứa lên xe cảnh sát.
Với góc độ trong ảnh, Hứa Dệt vừa vặn ở bên ngoài khung hình.
***
Thương Ôn Hứa đi một đoạn đường trở lại phòng ngủ của mình, trong nháy mắt mở cửa ra, Hàn Thành giống như gấu túi chạy tới muốn ôm anh.
Thương Ôn Hứa bình tĩnh né sang bên cạnh, tránh cái ôm của hắn, Hàn Thành nhào vào khoảng không.
Lão Vương ngồi ở bàn máy tính thấy vậy, vỗ đùi, “Chơi cái gì vậy? Bài viết kia sắp cao chọc trời rồi còn không cho lão đại đến xem sao?”
“Tránh ra tránh ra.” Lão Trương phối hợp với lão Vương lôi Hàn Thành ra, rồi kéo Thương Ôn Hứa đi tới máy tính.
“Bài viết gì?” Thương Ôn Hứa khẽ nhíu mày, chút nghi hoặc hiện rõ trong mắt.
Vừa thấy dáng vẻ mơ hồ này của lão đại, ba người khác trong ký túc xá biết ngay lão đại vẫn chưa biết gì về bài đăng, bọn họ vội vàng chỉ vào màn hình máy tính ý bảo anh xem.
【Lầu một: Thật hay giả vậy? Không phải là chủ thớt tự mình P chứ? 】
【Lầu hai: Mẹ nó??? Tại sao nam thần của tôi lại lên xe cảnh sát? 】
【Lầu ba: Lầu trên, không phải nói là vì đánh nhau à (ăn dưa.
jpg) 】
【Lầu bốn: Dưa gì vậy? Đứng bên cạnh xe cảnh sát đã khiếp sợ rồi, chủ thớt không nói rõ nguyên nhân hậu quả sao?】
【Lầu năm: Đúng, đừng cắt câu lấy nghĩa.
】
【Lầu sáu: A, đánh người à? Một sinh viên đại học sao lại giống như đại ca xã hội đen vậy.】
***
Bài đăng này vừa xuất hiện, người khiếp sợ chỉ chiếm một bộ phận, còn có một số người không tin nội dung mà tin tưởng Thương Ôn Hứa, loại thứ ba chính là bàng quan* và nói ra những lời nói châm biếm.
(*Bàng quan: Làm ngơ, đứng ngoài cuộc, coi như không dính líu gì đến mình.)
【Chủ thớt: Các cậu đừng không tin, tôi đã tận mắt nhìn thấy nam thần của các cậu bẻ gãy tay người khác, cảnh sát đến đưa ngay tới bệnh viện.
】
Thương Ôn Hứa: “…”
【Chủ thớt: Thực sự là bộ dáng xã hội đen rồi, đi đến đâu cũng “Tôi là nhất, tôi là đệ nhất thiên hạ”, xem đi, đánh nhau đến mức phải vào trong cục cảnh sát】
Thương Ôn Hứa: “…”
【Chủ thớt: Các cô gái nhỏ à, đừng chỉ nhìn người ta đẹp trai mà si mê, đẹp trai thì thế nào? Còn không phải nhân phẩm không tốt sao, con người chủ yếu vẫn là nhìn nhân phẩm đó.
】
【Chủ thớt: Hôm nay có thể làm người ta đi vào chỗ chết, ngày mai ai gả cho cho cậu ta thì không biết sẽ bị bạo hành như thế nào nữa, các đồng chí nữ tỉnh lại đi.
】
Lướt xuống nữa đã có mấy người bắt đầu cãi nhau, đồng ý có, không đồng ý cũng có.
Dài tận mấy trang, không có dấu hiệu dừng lại.
“Tật xấu*.” Thương Ôn Hứa cười lạnh một tiếng, không quá để ý ấn góc bên phải màn hình tắt trang web.
(*Chỗ này raw 毛病: dịch ra là “tật xấu”, mình cũng không hiểu chỗ này tác giả muốn nói gì.
Và cũng không biết thay từ nào cho hợp bạn nào biết cmt giúp mình để sửa nha)
Lúc anh nói, chữ thứ hai cắn cực nhẹ, không thấy giống sinh viên một chút nào, cà lơ phất phơ, đúng là rất giống với lời chủ thớt kia nói —— người xã hội đen.
Thương Ôn Hứa bọn họ là người khoa máy tính, ngay từ đầu lão Vương đã muốn trực tiếp hack vào bài viết này là xong việc, nhưng tiểu tử Hàn Thành này có ý đồ, còn nói muốn xem phản ứng của lão đại.
Lão Vương vây quanh Thương Ôn Hứa, ban đầu còn lo lắng bài viết này có thể mang đến đả kích gì cho lão đại hay không, hoặc là sau khi lão đại xem xong anh có nổi trận lôi đình không?
Nhưng mà sau khi hắn nhìn thấy bộ dáng vân đạm phong khinh* này của lão đại, lão Vương cảm thấy mình quá non rồi.
(*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)
Thương Ôn Hứa chỉ có một bộ dáng “Tôi là đệ nhất thiên hạ”, làm sao có thể để ý những chuyện nhỏ như hạt vừng này?
Mọi người lập tức giải tán, Thương Ôn Hứa trở về vị trí của mình, sau khi cắm sạc điện thoại, tin nhắn của cô gái nhỏ truyền đến liên tục.
【 Hứa zZZ: Đàn anh! Anh có thấy bài đăng đó không? 】
【 Hứa zZZ: Chủ thớt kia thật quá đáng, rõ ràng sự thật không phải như vậy! 】
【 Hứa zZZ: May mắn là tất cả mọi người vẫn tin tưởng anh (khuôn mặt nghiêm túc.
jpg) 】
Sau đó mọi người phát hiện, lão đại của bọn họ, cười với màn hình điện thoại, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.
Thương Ôn Hứa thật sự không để ý đến nội dung bài viết, anh là dạng người gì? Người biết anh tự nhiên sẽ hiểu, loại chuyện đánh nhau này cũng phải xem là vì sao, anh cũng không phải loại người không có lý do gì mà đã đi lên cho người ta một trận.
Vốn chuyện bài viết này Thương Ôn Hứa không quá để ý, mọi người cũng không để trong lòng, nên ăn thì ăn nên chơi thì chơi, một ngày trôi qua rất thoải mái.
Cho đến tối, mọi thứ bắt đầu lên men.
Nguyên nhân là, chủ thớt gây sự lại đăng tải ảnh chụp, bức ảnh lần này so với hai tấm trước còn nóng bỏng hơn nhiều, cảnh sát đưa người bị thương bị đánh đến mức chảy máu lên xe cứu thương, bên ngoài xe cứu thương là một vị cảnh sát khác vẻ mặt nặng nề nói chuyện với Thương Ôn Hứa.
Còn có một cô gái phía sau anh.
Tay cô bé nắm lấy áo của anh, khuôn mặt đầy lo lắng.
Hiển nhiên là Thương Ôn Hứa đánh người sắp bị dẫn đến cục cảnh sát, mà cô gái cử chỉ thân mật đứng ở phía sau anh thì lo lắng anh đánh người khác xong bị dẫn đến cục cảnh sát sẽ như thế nào.
Chắc là chủ thớt muốn nói, các người xem nam thần của các người thật sự là đánh nhau! Không chỉ đánh nhau bình thường mà còn đánh người ta đến mức phải vào bệnh viện! Có lẽ là vì cô gái phía sau cậu ta nên mới đánh nhau đó!
Một vụ đánh nhau do tình yêu và lòng thù hận của ba người gây ra.
Chủ thớt không ngờ tới chính là, dưới lầu rất nhanh đã bàn sai chủ đề.
【Lầu N: Cô gái này sao lại có chút quen mắt thế nhỉ? 】
【Lầu N+1: người phụ nữ này là ai? Không phải là bạn gái của nam thần chứ??? 】
【Lầu N+2: Đừng nói, thật đúng là quá quen mắt …mẹ nó… 】
***
Không quá 10 phút sau khi bức ảnh được đăng tải, thân phận cô gái chỉ lộ nửa khuôn mặt đã bị các bạn học toàn năng lột sạch.
Nhưng mà lúc sự việc lên men, Thương Ôn Hứa hồn nhiên không biết gì, vẫn đang cùng đám người Hàn Thành xuống lầu lấy đồ ăn bên ngoài, đụng phải Trần Viễn vội vội vàng vàng muốn lên lầu tìm anh.
Trần Viễn vừa định gọi điện thoại cho Thương Ôn Hứa, thì đụng phải chính chủ, lập tức đi lên chặn lại, “Người anh em, bài viết kia cậu xem chưa? ”
Lại là bài viết?
“Tôi thấy rồi.” Có lẽ Thương Ôn Hứa không thoải mái mà nhíu mày, nghĩ thầm mấy người này nhàn rỗi thật đấy, mỗi ngày chỉ biết chú ý đến mấy bài viết gì đó, anh đẩy bả vai Trần Viễn ra tiếp tục đi về phía trước.
Trần Viễn nhìn bộ dáng bình tĩnh này của lão đại, cảm thấy rất kỳ quái, lão đại không phải rất thích cô gái nhỏ kia sao? Tại sao anh đọc bài viết rồi còn có thể trưng ra bộ dạng như bây giờ, một chút cũng không quan tâm vậy?
“Không phải, lão đại cậu thật sự nhìn rồi sao?” Trần Viễn cũng không lên lầu, đi theo phía sau bọn họ, có chút hoài nghi nhân sinh.
“Nhìn rồi!! ” Người đã xem qua một lần – Thương Ôn Hứa gằn từng chữ trả lời hắn.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Thương Ôn Hứa, Trần Viễn kinh ngạc há to miệng, không khỏi thay đổi thái độ với lão đại.
Vốn tưởng rằng lão đại là một người si tình, không nghĩ tới cũng chỉ là ba phút nóng ruột.
Đẹp trai dùng để đánh rắm! Còn không phải là cái móng heo lớn.
Phi! Tra nam!
Trần Viễn phỉ nhổ anh trong lòng.
Nhưng… Những thứ này ngẫm ở trong lòng là được rồi, Trần Viễn tuyệt đối không dám nói trước mặt anh, hắn còn muốn dựa vào lão đại để phân chia ăn gà đấy.
Cuối cùng Trần Viễn đi theo đám người Thương Ôn Hứa lấy đồ ăn bên ngoài lên lầu, đi đến phòng ngủ 606.
Sau khi ăn xong dọn đồ mang đi vứt, điện thoại của Thương Ôn Hứa im lặng như gà, ngược lại điện thoại của Hàn Thành, lão Vương và lão Trương đều vang lên, bọn họ mở ra xem tất cả đều là tin nhắn của mấy cô gái tìm hiểu xem Thương Ôn Hứa có độc thân hay không.
Nhìn qua, nội dung chủ yếu đều xoay quanh, “Có phải lão đại đang có quan hệ với nữ sinh của Học viện Văn học hay không”.
Ba người bị hỏi vẻ mặt đều mông lung, sao đêm nay tất cả mọi người giống như trúng tà đến hỏi bọn họ thế, chưa tính lại còn hỏi cùng một vấn đề?
Sau đó mấy người bọn họ thông qua nói chuyện phiếm mới biết được, lầu chủ đăng bài kia lại xuất hiện.
Hàn Thành lúc này ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với lão Vương lão Trương.
Mấy người im lặng dùng ánh mắt cùng môi để giao tiếp.
Hàn Thành giơ điện thoại di động của mình lên: Mọi người đã thấy chưa?
Lão Vương lão Trương nhao nhao gật đầu như gà con mổ thóc.
Ngay sau đó, lão Vương lặng lẽ liếc nhìn Thương Ôn Hứa một cái: Chúng ta có nên nói cho lão đại không?
Ngũ quan của lão Trương nhăn lại một chỗ, đường vân trên mặt sắp biến thành một lão già nhỏ: Nói cho cùng, nhìn bộ dáng của lão đại hình như còn không biết.
Hàn Thành: Ai sẽ đi?
Lão Vương lão Trương điên cuồng ra hiệu: Cậu!
Trong nháy mắt Hàn Thành ỉu xỉu, liếc mắt nhìn trần nhà hít thở không thông: Vì sao lại là tôi!!!
Hai người còn lại mặc kệ vì sao lại là hắn, lão Vương nhấc chân đạp một cái, đá đá chân ghế Hàn Thành, hắn vểnh tai lên nói: “Hàn Thành, cậu vừa nói cái gì thế? Nói to hơn một chút.”
Lão Trương nhận được tín hiệu của lão Vương, rất ăn ý kẻ xướng người hoạ nói: “Đúng vậy, cậu nói lại lần nữa đi, nói gì mà nhỏ như vậy chúng tôi không nghe thấy gì hết.”
Phòng ngủ vốn đang yên tĩnh, lại bởi vì tiếng nói chuyện của hai người, thoáng trở nên ồn ào, Thương Ôn Hứa nghe vậy thản nhiên ngước mắt lên nhìn Hàn Thành.
Hàn Thành: …
Cảm giác bị đồng đội lừa dối là như thế nào?
Một lát sau.
“Ôn Hứa …” Hàn Thành dưới sự ra hiệu điên cuồng của hai tên kia, chỉ có thể thay mặt quần chúng nhân dân gửi lời an ủi cho Thương đại nhân: “Cậu xem bài viết chưa?”
Vừa nghe lại là vấn đề này, Thương Ôn Hứa kiềm chế, hỏi ngược lại: “Tôi xem hay chưa các cậu không biết à?”
Anh thật sự không hiểu, chỉ là một bài viết thôi, có cần mấy người thỉnh thoảng đến hỏi anh đã xem chưa không?
Trần Viễn hỏi còn không nói, sao Hàn Thành cũng hỏi anh một vấn đề ngu ngốc như vậy?
Không phải họ đã cho anh thấy vào sáng nay sao?
“Hàn Thành, bây giờ cậu nhàn rỗi lắm phải không?” Thương Ôn Hứa chậm rãi vặn chai nước khoáng trên bàn ra, theo động tác của anh, trên tay vang lên một tiếng mở rất nhỏ, “Cậu có thời gian rảnh rỗi như này, không bằng lấy cấp sáu còn chưa nhìn qua ra xem một chút?”
“Không phải…” Hàn Thành vừa định mở miệng giải thích, Thương Ôn Hứa ngửa đầu, sau đó rót cho mình một ngụm nước rồi ngắt lời hắn: “Biết vì sao các cậu phải thi lại cuối kỳ không?”
Nghe vậy, Hàn Thành hoảng sợ ngậm miệng lại.
Thương Ôn Hứa đóng nắp chai xong đặt về vị trí cũ, chai nước đụng phải mặt bàn phát ra tiếng “bộp” không nhẹ không vang.
Chỉ một tiếng này, thiếu chút nữa dọa chết trái tim nhỏ bé của Hàn Thành.
Thương Ôn Hứa cười lạnh: “Các cậu còn nói với tôi chuyện trên diễn đàn một lần nữa, xem tôi có giúp các cậu hay không?”.