ĐÁNG YÊU HƠN CẢ ĐƯỜNG


Editor: Hạt Hướng Dương + Beta: Khiết Dĩ ThanhHứa Dệt đến căn tin ăn cơm tối, không hiểu sao ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình rất khác lạ.

Lúc đầu cô còn tưởng đó là ảo giác của mình, cho đến khi có mấy nữ sinh bắt đầu không che dấu nhìn chằm chằm vào cô, cô mới xác định được suy nghĩ trong lòng.

Giống như bây giờ, các nữ sinh tụm năm tụm ba, dùng ánh mắt đánh giá cô từ đầu đến chân giống như muốn lột cả người cô ra, ồn ào xuất hiện trước mặt cô.

Hứa Dệt bị bọn họ nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, ăn vài miếng rồi mang chỗ thức ăn còn lại đến khu vực thu dọn đổ đi.

Cô đi ra khỏi căng tin, bất ngờ nhận được điện thoại từ đàn anh.

Trong ống nghe, giọng nói của người thiếu niên nặng nề, không thể nghe ra vui mừng hay tức giận, nhưng rất lịch sự hỏi cô: “Em ở ký túc xá à?” 
Nghe vậy, bước chân Hứa Dệt hơi dừng lại, cô tránh tầm mắt của mọi người xung quanh, xoay người tìm một góc nhỏ, sau đó cô dựa lưng vào tường gọi điện với anh.

Giọng nói nhẹ nhàng trả lời: “Em không ở trong ký túc xá, em vừa mới ăn xong đang ra khỏi căn tin.

” 
Bên kia nghe xong trầm mặc một chút, mới mở miệng nói: “Căn tin ở cửa nào, anh đi tìm em.


Bàn tay không cầm điện thoại của Hứa Dệt vô ý thức vẽ vòng tròn lên tường trước mặt, cô cũng không biết lúc này đàn anh tới tìm cô làm gì, không chút nghi ngờ báo chỗ mình cho anh.

Cũng may hiện tại mặt cô hướng vào trong, học sinh đi ngang qua thay đổi liên tục, cũng không quá để ý đến cô ở trong góc.

Hứa Dệt không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ đến căn tin ăn một bữa cơm mà đã bị mọi người vây xem như khỉ, thậm chí còn có người ghé tai chỉ trỏ cô.

Không lịch sự chút nào.

Hứa Dệt buồn bực nhíu cái mũi nhỏ, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, cảm thấy không vui nhẹ nhàng dậm chân xuống đất.

Giống như đang trút giận.

Đế giày va chạm với nền bê tông, phát ra âm thanh nặng nề.

Thương Ôn Hứa biết được bài viết sáng nay cuốn cả cô gái nhỏ vào là do Hàn Thành nhắm mắt lại, liều chết gân cổ nói cho anh.

Anh nghe xong sắc mặt tái mét, Hàn Thành thấy vậy lui ra ngoài vài mét để bảo vệ cuộc sống của mình được an toàn, “Lão đại, chúng tôi vốn định nói chuyện này, nhưng mà chính cậu không cần nghe.



Thương Ôn Hứa bây giờ mặc kệ những thứ này, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc liền vọt ra ngoài cửa, trước khi đi ra ngoài còn thuận tiện gọi mấy người Hàn Thành lên.

Sau đó, bốn đại lão gia cứ như vậy chậm rãi xuất hiện ở cửa căn tin chỗ Hứa Dệt.

Thương Ôn Hứa từ xa đã nhận ra bóng lưng nhỏ trốn ở trong góc kia, sau khi xác nhận cô không có việc gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm đi về phía trước.

Giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau, lúc trước Hứa Dệt còn rầu rĩ không vui không biết vì sao sau khi xoay người lại nhìn thấy người trước mắt chút khó chịu đột nhiên tan thành mây khói.

Thương Ôn Hứa rũ mắt, chỉ thấy cô gái xoay người, ngửa đầu nhỏ vẻ mặt vô hại nhìn anh, “Đàn anh, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Giờ phút này hai nhân vật chính trong bài viết ồn ào huyên náo kia lại xuất hiện bên ngoài căn tin, các bạn học sinh biết chuyện không khỏi chạy sang ném ánh mắt tò mò cùng với kích động.

Thương Ôn Hứa có thể cảm giác được, cô gái nhỏ bị tâm trạng phiền muộn vây quanh, cô vừa mới đi một lát, bài viết kia đã mang đến ảnh hưởng không nhỏ.

“Ừm.

” Dưới ánh trăng khuôn mặt Thương Ôn Hứa nhu hoà hơn một chút, đôi mắt khó có khi hiện lên sự ấm áp, anh giơ tay cực kỳ tự nhiên xoa xoa đầu cô gái trước mặt, “Đến dẫn em đi ăn ngon.


Khoảng thời gian trước, lúc anh ở chung với cô cũng đã tưởng tượng tới cảnh xoa đầu cô như vậy, chỉ là không nghĩ tới hành động đó được thực hiện dưới tình huống này.

Đọc‎ ????hêm‎ nhiề????‎ ????r????yện‎ ở‎ ==‎ Tr????‎ mTr????yen﹒vn‎ ==
Hành động có phần thân mật này của hai người rơi vào trong mắt người khác, vô hình như chứng thực tin đồn “lão đại yêu đương.


Lúc này Hàn Thành đi ra, giống như tên côn đồ nhìn các bạn học chung quanh đang ngây người, giọng không lớn không nhỏ nói: “Nhìn cái gì? Tất cả đều giải tán đi.


Lời nói còn hàm chứa ý cảnh cáo ở bên trong, lão Vương và lão Trương ở một bên đều có sắc mặt giống Hàn Thành “Về sau nếu nhìn thấy cô gái này mời mọi người đi vòng qua.


Thương Ôn Hứa dẫn ba người bọn họ ra ngoài, hẳn chính là vì cái này.

Hứa Dệt còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã bị một bàn tay ấm áp phủ lên.

Vì sao đàn anh lại thân mật với cô như vậy?
Hứa Dệt hốt hoảng lấy hai tay che mặt, nhanh chóng xoay người lại, khuôn mặt đỏ ửng hướng vào bức tường, cô hít sâu, muốn làm trái tim nhỏ bé càng đập càng loạn của mình có thể nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cảm xúc trên tay biến mất, tay Thương Ôn Hứa nâng lên giữa không trung vẫn duy trì động tác xoa đầu cô.


Anh đứng phía sau cách cô nửa mét, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn bả vai cô hơi phập phồng, cười nhạt thu tay lại.

Cũng không vội thúc giục cô, rất kiên nhẫn mà chờ đợi.

Cuối cùng, Thương Ôn Hứa nói muốn dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon, Hứa Dệt không biết xấu hổ đáp ứng ngay.

Cô gái nhỏ còn rất tránh hiềm nghi, dọc theo đường đi đều duy trì khoảng cách với bốn đại lão gia bọn họ.

Thương Ôn Hứa cảm thấy có chút buồn cười, anh đặc biệt tốt bụng tới thăm cô gái đang không vui này, kết quả còn bị đối xử như vậy.

Khi đoàn người đi qua siêu thị, cánh tay Hứa Dệt bị người thiếu niên giữ chặt, anh không dùng sức, đụng một cái rất nhẹ rồi buông ra, ý tứ truyền đạt rõ ràng, chính là muốn cô dừng lại trước.

Ánh mắt Hứa Dệt nghi hoặc, Thương Ôn Hứa cười cười rũ mắt xuống nhìn cô: “Anh muốn đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt cho em gái lại không biết cô bé thích ăn cái gì, bạn nhỏ Hứa Dệt giúp anh chọn đi?”
Ba người Hàn Thành đi theo phía sau: …
Lão đại và em gái???
Không thể tìm lý do nào khác tự nhiên hơn được sao?
Hứa Dệt chần chờ hai giây, gật đầu đáp ứng.

Thương Ôn Hứa thấy vậy, giương mắt nhìn lướt qua mấy người phía sau, bọn Hàn Thành lập tức hiểu ý, ba người tìm cớ cáo biệt xong liền bôi dầu ở lòng bàn chân chạy thục mạng.

Hứa Dệt và đàn anh cũng không phải lần đầu tiên đi siêu thị cùng nhau, chỉ là lần này tốc độ đi của cô nhanh hơn lần trước rất nhiều.

Hứa Dệt trực tiếp dựa theo sở thích của mình mà chọn lựa.

Thương Ôn Hứa nhìn đồ ăn vặt chất đầy giỏ hàng, nhíu mày, cô gái nhỏ trong lòng có chuyện, lấy đồ ăn vặt cũng không khách khí.

Thẳng đến khi đàn anh trả tiền, Hứa Dệt mới phản ứng được hình như mình chọn hơi nhiều _(:3」ㄥ)_
Đi ra khỏi siêu thị, cô len lén liếc mắt nhìn hai túi lớn trong tay anh.

Cuối cùng kết luận, không phải hình như, thực sự là lấy quá nhiều rồi >人<
Thương Ôn Hứa vô cùng lịch sự đưa Hứa Dệt đến dưới lầu ký túc xá, trước khi đi, anh lo lắng nếu đưa cả hai túi cho cô sợ cô sẽ không nhận, liền nhét túi đồ ăn vặt nhiều hơn vào lòng cô.

Hứa Dệt theo bản năng thấy anh buông tay liền ôm chặt túi vào lòng, chưa kịp trả lại cho anh đã nghe thấy người thiếu niên thờ ơ mở miệng: “Cất đi, em gái anh cũng không ăn được nhiều như vậy, vừa vặn chia cho em một chút.


Hứa Dệt trong lòng ôm một túi đồ ăn vặt lớn, thậm chí còn có chút vất vả: >人<
Nó giống như…không phải chỉ là “một chút”.


***
Thương Ôn Hứa tiễn xong, nhìn cô đi vào ký túc xá không còn bóng dáng mới cúi đầu mở điện thoại ra xem.

Hiệu suất làm việc của bọn Hàn Thành rất nhanh, Thương Ôn Hứa nhìn tin tức trên màn hình, khóe môi khẽ gợi lên nụ cười nhàn nhạt, anh nhấc chân đi về phía ký túc xá mà bọn họ nói.

Lúc Thương Ôn Hứa đến phòng 413, bọn Hàn Thành đã tới sớm hơn anh mười phút, lúc này trong phòng ngủ này ngoại trừ bốn người bọn họ còn có một nam sinh ngồi trên ghế, trán đổ mồ hôi lạnh.

Ba nam sinh khác trong phòng ngủ 413, thấy bọn Hàn Thành đã biết tình huống không ổn, nhao nhao tìm cớ chuồn mất.

Bọn Hàn Thành cũng không thèm để ý, nhiệm vụ của bọn họ chính là giúp Thương Ôn Hứa giữ chủ thớt lại là được.

“Anh… Anh đang làm cái quái gì vậy?” Nam sinh ngồi trên ghế sau khi Thương Ôn Hứa đóng cửa lại, không khỏi chột dạ cùng tuyệt vọng.

Ba người Hàn Thành vây quanh nam sinh kia, vị trí đối diện để lại cho Thương Ôn Hứa.

Từ lúc Thương Ôn Hứa vào cửa khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra nụ cười, ánh mắt đen kịt, đuôi mắt hẹp dài, một đôi mắt sắc bén tinh xảo vào giây phút này càng có vẻ lạnh lùng cường thế.

Thương Ôn Hứa không trả lời hắn, chỉ thản nhiên nói: “Cậu là người đăng bài viết đó?”
Là câu nghi vấn nhưng lại mang theo sự chắc chắn đã xác định.

“Đúng thì sao.

Có chuyện gì?” Nam sinh vô thức nuốt nước miếng, cố gắng chống đỡ nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, chẳng lẽ các cậu còn có thể đưa tôi đến bệnh viện giống như trong bức ảnh tôi đăng sao?”
“Sự thật?” Bỗng dưng, Thương Ôn Hứa cười nhạo một tiếng, cảm thấy mình giống như nghe được câu chuyện buồn cười gì đó.

Ba người Hàn Thành lén lút nhìn nhau trên không trung, trong mắt đều nhìn ra không ngại lớn chuyện mà xem trò vui.

Lúc Thương Ôn Hứa dẫn cô bé đi siêu thị, bọn Hàn Thành trở lại ký túc xá dễ dàng tìm được IP người đăng bài kia, sau khi tìm được còn tiện tay bôi đen nó.

Hiện tại bọn họ muốn xem chủ bài viết từng câu từng chữ nói lão đại là xã hội đen, bị xã hội đen dọa sợ cúi đầu gọi ba như thế nào.

Người xã hội đen lúc này không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc, ngón cái khẽ ép bật lửa, sau khi ngọn lửa thoát ra, anh tiến lên hít một hơi, trong nháy mắt, khói trong miệng bốc ra thành luồng như muốn lên tận sao Hỏa.

Thương Ôn Hứa kỳ thật rất ít khi hút thuốc, nhưng từ đêm nay anh biết cô gái nhỏ cũng bị đưa vào trong cuộc thảo luận, lại thêm lúc nhìn thấy bộ dáng cô ủ rũ khi bị mọi người vây xem, trong lòng anh không hiểu sao lại sinh ra cảm giác phiền muộn.

Anh lấy điếu thuốc xuống, từng đợt khói trắng từ trên môi bay ra, anh cụp mắt, nhớ lại nội dung bài viết một chút, “Nghe nói, cậu tận mắt nhìn thấy tôi bẻ gãy tay người ta, còn đánh người ta chảy máu đầm đìa?”
Đồng tử của nam sinh kia co rút lại, thấy bộ dáng này của Thương Ôn Hứa lòng bàn chân không khỏi lạnh buốt, “Đúng…đúng vậy.


Nghe vậy, sắc mặt Thương Ôn Hứa bình tĩnh, mí mắt chậm chạp chớp chớp, bàn tay kẹp điếu thuốc kia chơi đùa bật lửa.

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh chỉ có tiếng “lạch cạch” thanh thúy của bật lửa vang lên, nam sinh nghĩ không ra người trước mắt đang tính cái gì, nhưng hết lần này tới lần khác khi anh không nói lời nào lại làm cho người ta cảm thấy dày vò nhất.

“Lạch cạch” một tiếng, Thương Ôn Hứa khép bật lửa trong tay lại, “Tôi không biết cậu đối với tôi có địch ý gì hay là như thế nào, mà không phân biệt đúng sai đến mắng chửi, bôi nhọ người khác.



Nam sinh nghe xong, run rẩy phản bác: “Tôi chỉ đang nói sự thật.


“À” Thương Ôn Hứa nhìn lướt qua hắn một cái, “Vậy tôi khuyên cậu, nếu mắt không có tác dụng gì thì nên đi quyên góp.


Không biết rõ nguyên nhân ra sao mà ở đó nói bậy cái gì?
“Còn nữa,” Thương Ôn Hứa không cho nam sinh thời gian mở miệng, tiếp tục nói: “Nếu cậu chỉ gây sự với tôi, hôm nay cậu không có chuyện gì.


“Nhưng cậu lại kéo người bên cạnh tôi vào.

” Thương Ôn Hứa tiến lên vài bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào cậu nam sinh thấp bé, điếu thuốc trên tay anh ma sát với cái thang sắt phía sau hắn ta.

Tàn lửa chạm vào sắt phát ra tiếng “zi” sát bên tai, da đầu nam sinh ngay sau đó tê dại.

“Không phải nói tôi là xã hội đen sao?” Thương Ôn Hứa cười cười, “Có muốn học thêm một chút kiến thức…”
Vẻ mặt nam sinh kia khổ sở, cảm giác nếu như mình còn ở lại trong phòng sợ là sẽ mất mạng không lâu nữa đâu, hắn mạnh dạn đứng dậy muốn rời khỏi nơi này, “Đây chính là trường học, cậu đánh tôi sẽ bị xử phạt.


Ai ngờ mông hắn mới rời khỏi ghế chưa tới 5cm, đã bị Thương Ôn Hứa ấn bả vai ngồi trở về.

Người trước mắt nở một nụ cười, nam sinh cũng không biết nuốt nước miếng bao nhiêu lần rồi, chỉ nghe thấy người nọ nghiêm túc đứng đắn nói: “Cái gì mà đánh với chả không đánh? Thô tục.


“?”
“Tôi nghe nói, cậu trong câu lạc bộ taekwondo à?” Đột nhiên, người nào đó vô cùng rạng rỡ.

Nam sinh bị anh mê hoặc mà gật đầu, sau đó, bất tri bất giác phản ứng lại điên cuồng lắc đầu.

Bọn họ chỉ tham gia một hoạt động câu lạc bộ thôi!!!
Mẹ nó! Má! Anh là một vị thần, phải không? Lấy đâu ra nhiều nghe nói như vậy???
Thương Ôn Hứa mặc kệ hắn ta lắc đầu hay là gật đầu, ánh mắt híp lại, “Trùng hợp thật, tôi cũng là người của câu lạc bộ, chúng ta đến thảo luận học hỏi, coi như là bồi dưỡng tình cảm một chút.


~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: 
Thương xã hội đen: Cái gì đánh với chả không đánh? Thô tục.

Không phải thật sự muốn đánh, chính là hù dọa, cho một bài học, dù sao lão đại của chúng ta cũng là một người xã hội văn minh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi