Nhưng Diêu Diêu không quan tâm mà theo hướng chỉ của tiểu hòa thượng đi thẳng đến phòng trụ trì, ban đêm không gian im ắng hơn thường ngày, tiếng cóc kêu “ộp oạp”, tiếng nhái kêu “keng két” râm ran ngoài rừng rậm, thỉnh thoảng vang lên tiếng “sột soạt” của làn gió thổi khi luồn qua khe cữa kêu “kẽo cà kẽo kẹt”, lúc này trong một căn phòng sáng rực nến là hai nam nhân ngồi đàm đạo uống trà.
Trụ trì Thích Đại khoác bộ trang phục áo cà sa màu vàng đất, chiếc áo bao lấy toàn thân, tà áo hai cánh tay dài rộng đung đưa theo động tác cơ thể, đầu cạo trọc lóc, dưới cằm để một chỏm râu dài, thỉnh thoảng đưa tay lên vuốt vuốt, trái ngược với hình ảnh lão hòa thượng uy nghi thì đối diện là nam nhân trẻ trung, cơ thể với những đường nét hài hòa, mái tóc đen dài mượt rơi xuống bờ vai, dáng người thon dài hoàn mỹ, hắn mặc một bộ TSm màu trắng, nếu nhìn qua cứ nghĩ là một tiên nhân nào đó, chứ chẳng ai nghĩ nam nhân yêu nghiệt này là hoàng đế của triều đại Cố Thanh.
“Trường hợp ta nói không biết trụ trì đã có nghe qua”.
Cố Thanh Ca với tay lấy một chén trà uống sau khi kể cho trụ trì Thích Đại những biến đổi của Thái Hậu gần đây, ông ta nghe xong chậm chạp vuốt râu, chỏm râu màu trắng bạc theo động tác vuốt thẳng từng hàng, nghĩ một lúc rồi đáp.
“Trong một cuốn sách tên là Thập Lục truyền kì, tức là kể về những câu chuyện kì lạ trong dân gian có nói đến một thư sinh thời Đường! ”.
Câu chuyện này đã được Thái Sư kể qua, lúc đó có giải thích nhưng Cố Thanh Ca cũng không tin, đối với hắn thì những chuyện xảy ra thì phải nghe từ nhiều nơi mới có thể đưa ra được cái nhìn chính xác hơn.
“!.
không biết trụ trì đối với chuyện này có sự nhìn nhận thế nào?”.
Trụ trì hướng ánh mắt nhìn ngoài khung cửa sổ, ánh trăng len lỏi chui vào hắt lên mặt thảm thành nhiều hình dạng, ngẫm nghĩ một lúc sau giọng chầm chậm vang lên.
“Có rất nhiều linh hồn khi rời xa trần thế, không chịu đi đầu thai mà còn vất vưởng hoài niệm cuộc sống trần gian, chúng lang thang vô định từ ngày này qua ngày khác, khi có cơ hội sẽ nhập vào thân xác người sống và thay thế nó”.
Lời vừa dứt thì Cố Thanh Ca ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên tột độ, theo như lời nói thì cách giải thích này mang ý nghĩa thiên về tâm linh nhiều hơn, chuyện ma quỷ thần thánh đúng là có gặp rất nhiều trong dân gian, đối với cổ đại thì những chuyện kì lạ phát sinh thì đổ hết cho tâm linh sẽ được nhiều người tin tưởng hơn.
“Theo như ngài nói thì thân xác của mẫu hậu ta đang bị một linh hồn khác chiếm lấy?”.
Âm thanh của gió theo từng đợt rít vào, tiếng xào xạc reo mỗi lúc một lớn, cây cối nghiêng ngả, từng chiếc lá rơi mỗi lúc một nhiều, khi Hạ Diêu Diêu tìm được phòng thì bỗng nhiên nghe giọng của Cố Thanh Ca vang lên, đột ngột dừng bước đứng ngoài cửa sổ nghe lén, trái tim nhảy bang bang trong ngực, hồi hộp căng thẳng nghe trộm cuộc trò chuyện.
“Nhìn vào ánh mắt của Thái Hậu ta không còn nhìn thấy bóng hình của người”.
Cảm nhận của Thích Đại cũng giống như cảm nhận của Cố Thanh Ca, suy nghĩ một lúc hắn liền hỏi.
“Vậy có cách nào đưa linh hồn mẫu hậu ta trở về”.
Thích Đại uống ngụm trà xong chậm trãi nói.
“Chúng ta không thể biết linh hồn của Thái Hậu hiện giờ ở đâu, cũng có thể khi rơi xuống hồ, linh hồn bị dọa rời khỏi thể xác hoặc cũng có thể linh hồn của Thái Hậu đã đi đầu thai”.
Đứng bên ngoài nghe lén, mồ hôi Diêu Diêu không tự chủ từ trên trán từng giọt rơi xuống, cô lảo đảo ngã người đứng không vững, đang định xoay người rời đi thì bỗng nhiên vấp phải một người, làm cô giật mình A lên một tiếng nhỏ, định thần thì nhận ra tiểu hòa thượng lúc nãy, liền tra vấn.
“Sao lại đi theo ta”.
Sau đó nhanh chân kéo tiểu hòa thượng nhảy vào bụi cây trốn, giọng thì thầm lên án.
“Ngươi theo dõi ta”.
Tiểu hòa thượng ánh mắt sáng ngời, nhìn Hạ Diêu Diêu cười lên chế nhạo.
“Ta thấy thí chủ lén lút như kẻ trộm vậy”.
Ánh nến sáng từ trong căn phòng hắt ra, vì tiếng hét của Diêu Diêu kinh động hai nam nhân ngồi trong, Cố Thanh Ca nhanh nhẹn ra ngoài kiểm tra, lúc này hai thuộc hạ từ đâu nhảy ra, một người cúi xuống bẩm báo.
“Thái Hậu đứng đây nghe lén đã hơn một canh giờ”.
Lời vừa dứt Cố Thanh Ca phất tay thuộc hạ rời đi, sau đó quay vào căn phòng tiếp tục trò chuyện, lúc này Hạ Diêu Diêu trốn ở bụi cây gần đó nên không nghe được bẩm của thuộc hạ, cứ đinh ninh rằng hắn không phát hiện, liền ngoảnh sang nhìn tiểu hòa thượng đe dọa.
“Không được nói với trụ trì ta đến đây, nghe chưa”.
Tiểu hòa thượng không buồn quan tâm, định xăm xăm bước vào trong phòng bẩm báo, tức thì Diêu Diệu vội vàng ôm ngang câu nhóc chạy nhanh vào màn đêm mịt mù, tiểu hòa thượng há hốc kinh ngạc luôn miệng hét lớn dãy dụa.
“Thí chủ thả ta ra, nam nữ thụ thụ bất thân! thí chủ! ”.
Vừa ôm cậu nhóc Diêu Diêu bịt miệng khỏi tiếng hét lớn, chạy một hơi, lao nhanh vào màn đêm đen mịt, khi những tiếng gió xào xạc thổi qua, mặt trăng lên đến đỉnh đầu, cảm thấy khá an toàn cô thở ra hổn hển một hơi, đem tiểu hòa thượng để xuống giải thích.
“Là ta vô tình đi qua chứ không có ý nghe lén”.
-------------------------.