ĐÀO HOA TỚI SỐ


Trang phục xộc xệch bị nữ nhân ôm vào lòng, tiểu hòa thượng mặt mày đỏ hồng, có lẽ đây là lần đầu tiên tiếp xúc với nữ thí chủ nên khi trả lời giọng lắp bắp.

“Thí chủ! lời ngươi nói ta không tin”.

Không muốn đôi co nhiều với tiểu hòa thượng, lỡ may đứng đây kẻ nào đi ngang thì nhìn thấy không hay, Hạ Diêu Diêu liếc nhìn xung quanh, xong cúi xuống nhỏ giọng lừa phỉnh.

“Tiểu hòa thượng tên gì vậy? gặp nhau như có duyên, gọi ta là Diêu tỷ nhé”.

Tiểu hòa thượng ánh mắt kinh bỉ, nhìn Diêu Diêu từ đầu tới chân giọng chế nhạo.

“Nhìn thí chủ cũng ngoài ba mươi, gọi là thẩm mới đúng”.

Lời vừa dứt Diêu Diêu chống nạnh chống chế đáp lại.


“Ta tâm hồn còn thiếu nữ, gọi tỷ tỷ đi”.

Dưới sự ép buộc vũ bảo của Diêu Diêu thì một lúc sau tiểu hòa thượng cũng ngậm ngùi thốt ra hai tiếng tỷ tỷ, hài tử suy nghĩ ngây thơ đơn thuần, dưới sự nhiệt tình cùng với lời dụ dỗ thì chẳng mấy chốc đã quên chuyện lúc nãy.

“Tỷ tỷ có mấy thứ này hay lắm, có muốn cùng ta đi xem”.

Cậu nhóc từ nhỏ lớn lên ở chùa tiếp xúc ít người, ngoài quét sân, tụng kinh thì hầu như không biết cái khác, nên đối với sự lừa phỉnh quả là có chút tác dụng, một lúc sau bẽn lẽn lên tiếng.

“Đệ là Thích Trang, tỷ nói thật chứ”.

Diêu Diêu vui vẻ nói có rất nhiều thứ hay có thể đến phòng xem, rồi miêu tả căn phòng của cô để tiểu hòa thượng Thích Trang dẫn về, hai người một lớn một nhỏ vừa rời đi thì cạnh gần đó một thuộc hạ của Cố Thanh Ca cũng nhanh nhẹn rời khỏi chổ nấp.

Khi Cố Thanh Ca về đến phòng cũng là lúc thuộc hạ tiến đến bẩm báo sự việc, hắn yên lặng lắng nghe, sau đó nhớ lại lời trụ trì.

“Những chuyện kì lạ diễn ra ắt sẽ có nguyên do của nó”.

Yên lặng một lúc rồi phân phó thuộc hạ.

“Theo dõi nhất cử nhất động, không can dự vào những chuyện thái hậu làm”.

Ánh trăng nửa đêm tròn vành vạnh như một chiếc mâm bạc dán mình lên bầu trời, hàng ngàn ngôi sao tỏa sáng lấp lánh xung quanh, Cố Thanh Ca đi đến thư án nhìn bức thư mà Thái Phó gửi đến với nội dung.

“Thành biên giới gần đây rất hỗn loạn, Bắc Triều lần lượt có ý định gây hấn, thường xuyên đem những đạo quân nhỏ đến làm hỗn loạn, gây nhiễu cho dân chúng”.

Biên giớ triều đại Cố Thanh giáp với triều đại Bắc Triều, tiềm lực kinh tế và quân sự đều ngang nhau, hoàng đế mới lên ngôi của Bắc Triều lại là một kẻ có dã tâm, luôn nung nấu ý chí xâm lược nước khác, Cố Thanh Ca nghĩ ngợi có lẽ lần này phải nhanh chóng điều Nguyễn Khải đến đó ổn định trật tự và giễu võ giương oai với Bắc Triều, chứ để tình trạng này kéo dài Bắc Triều lại nghĩ triều đại hắn là hổ giấy.


Con đường trong chùa Minh Bảo đi lại ngoằn ngèo, đi một lúc thì tiểu hòa thượng đã dẫn Diêu Diêu trở về viện, lúc này tất cả mọi người đã đi ngủ, cô đưa chú tiểu vào phòng lấy ra một con quay nói.

“Có biết cái này chơi thế nào không”.

Tiểu hòa thượng Thích Trang ngơ ngác nhìn xong lắc đầu, cô mỉm cười nhẫn nại giải thích.

“Trò chơi này gọi là đánh quay!.

”.

Đây là trò chơi lúc đọc sách vô tình học được, liền kêu Nghi Lạc làm để chơi mỗi khi nhàm chán, trò chơi này rất đơn giản, người chơi dùng sợi dây quấn quanh con quay từ dưới lên trên, tư thế cầm sẵn con quay trên tay, nghe hiệu lệnh thì kéo hai đầu dây thả con quay xuống cho nó quay tít, con quay của ai quay lâu thì người đó thắng cuộc, hoặc có cách chơi khác là thả con quay quay tít, người còn lại dùng quay của mình đánh bổ xuống sao cho trúng quay của đối phương, đánh trúng là thắng, Thích Trang nghe xong hào hứng lên tiếng.

“Diêu tỷ, vậy chơi cách thứ hai đi, ta quay trước”.

Nói xong liền kéo Hạ Diêu Diêu ra trước cửa sân viện, lúc này ánh trăng cùng với ánh sáng đèn lồng chiếu sáng một khoảng trời, bầu trời đêm tuy lạnh nhưng không có tuyết, sân viện sạch sẽ ráo nước.

Thích Trang học rất nhanh, hai tay cậu cầm hai đầu sợi dây giật mạnh, tức thì con quay bung lên tung xuống sàn xoay bần bật, Diêu Diêu sau đó dùng con quay của mình giật tung lên đánh ngã con quay của Thích Trang, vui vẻ hô lớn.


“Haha! lần này tỷ lại thắng”.

“Là đệ quay quá chậm, đến lượt tỷ”.

Diêu Diêu vung con quay của mình lên, con quay có lực xoay tít thành một vòng, tiểu hòa thượng Thích Trang trang phục rộng thùng thình, cúi đầu nhìn theo hướng con quay, sau đó co một chân lên lấy đà, kéo mạnh hai dây con quay bung lên đánh bật con quay của Diêu Diêu ra xa, cậu hô lớn.

“Aaa! là đệ thắng, hòa rồi nhé”.

Con quay bị bắn ra xa, cô vui vẻ chạy đi nhặt, đang loay hoay tìm thì một đôi giày màu trắng xuất hiện trước mặt, theo quán tính ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thanh Ca đẹp như tiên nhân đang nhìn mình chăm chú, suy nghĩ đầu tiên của cô là đêm hôm khuya khoắt hắn mặc áo trắng đi lại để dọa người khác sao.

“Các ngươi đang chơi gì vậy”.

----------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi