ĐẢO MỘNG TƯỞNG

Edit: Thỏ

“Cứu, cứu tôi với… Làm ơn…”

Đột nhiên dưới thuyền vang lên một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Phàm Triệt, hắn nhíu mày nhìn xuống. Lúc này người kêu cứu đã vươn một tay bám lấy thuyền cao su, vì thế thân thuyền hơi tròng trành và nghiêng lệch.

Đó là một người ngoại quốc mắt xanh, lúc này y đã rất sợ hãi. Trông thấy Phàm Triệt anh ta liền mỉm cười. May quá, Thượng Đế phù hộ, y cảm thấy mình đã được cứu sống.

Vì cha của Phàm Triệt là người có dòng máu Anh quốc nên tiếng Anh đối với hắn mà nói cũng chính là tiếng mẹ đẻ. Hắn nhìn người ngoại quốc kia, không nói gì, cũng không duỗi tay. Hắn chỉ hơi tò mò ngồi xổm xuống nhìn y.

“Làm ơn! Dù anh là ai xin hãy để tôi lên thuyền, xin Chúa phù hộ!” Người ngoại quốc bám lấy bao cát, yếu ớt van xin. Y đã bơi trong khoảng thời gian quá dài, năng lượng trong cơ thể gần như kiệt quệ.

Phàm Triệt nhìn thấy người ngoại quốc thỉnh cầu mình như vậy, dường như hắn suy tư gì đó rồi gật gật đầu, trong giọng nói có phần đùa cợt: “Xem ra anh không chịu được nữa.”

Người ngoại quốc cảm thấy rất mừng rỡ vì đối phương tuy trông giống người châu Á nhưng lại có thể nói tiếng Anh một cách trôi chảy, điều này khiến y bất giác gật đầu: “Đúng vậy, người anh em. Tôi đã bơi trong thời gian quá dài và sắp không trụ được nữa, xin hãy giúp tôi, xin hãy cho tôi lên thuyền.”

Phàm Triệt nghe y nói xong đột nhiên cười ha hả, người ngoại quốc kia bị nụ cười của hắn khiến bối rối chẳng biết làm sao. Y đành bất lực nhìn đối phương.

“Anh chẳng là gì với tôi, sao tôi phải cứu anh chứ?”

Phàm Triệt nói như thể đây là đạo lý đúng đắn nhất trên thế giới này. Đúng vậy, người này không có liên quan gì với hắn, dựa vào đâu muốn hắn giúp đỡ? Hắn đâu có nghĩa vụ này!

Người kia như bị câu nói của hắn làm choáng váng, y vội vàng lắc đầu nài nỉ: “Đừng mà, người anh em. Hãy nể mặt Chúa… Không không không, không đúng, tôi có tiền. Phải, tôi có tiền, tôi có hẳn mấy công ty lớn trên thế giới. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ thỏa mãn bất cứ nguyện vọng gì của anh. Tiền bạc, danh vọng, đàn bà, mặc kệ là thứ gì tôi sẽ cho anh hết. Vậy nên cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi, hãy cứu tôi với!”

Phàm Triệt nghe y nói xong nét cười càng đậm, hắn nhất trí gật đầu: “Đúng vậy, lời của anh nói rất có sức hấp dẫn, có cái gì mà tiền không mua được đâu? Hiển nhiên, tôi cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt anh cả.”

Người ngoại quốc nghe được lời này của Phàm Triệt mà mừng muốn khóc, y vội vàng nói một câu ‘cảm ơn’ đầy chân thành.

“Đến, đưa tay anh cho tôi. Ồ không, cả hai tay đều đưa tôi hết, như vậy tôi mới có thể kéo anh lên được. Đúng rồi… chính là thế đấy.”

Người ngoại quốc kia nghe lời đưa đôi tay cho Phàm Triệt, hắn đang cân nhắc ước lượng một chút, bất chợt nét cười càng sâu. Hắn chớp chớp mắt đầy quái đản: “Anh biết không? Vừa rồi anh đã phạm vào một sai lầm chí mạng. Đó chính là anh — luôn mồm lải nhải làm-ảnh-hưởng-đến-buổi-hẹn-hò giữa tôi và vợ tôi.”

Nói xong đột nhiên Phàm Triệt giẫm lên đầu anh ta một phát, sau đó giáng một đòn vào khuỷu tay. Phàm Triệt là người từng học võ thuật, đương nhiên hắn biết rõ phương pháp làm thế nào dùng lực nhỏ nhất mà vẫn đánh người khác trở nên tàn phế. Thanh âm vụn vỡ của xương cốt vang lên khiến đối phương đột nhiên kêu lên một tiếng, đó là chất giọng lào khào, bất lực, đó là âm thanh đau khổ đến cỡ nào.

“A—!”

Sau khi Phàm Triệt chắc rằng xương cốt của kẻ phá rối đã không còn lành lặn, lúc này hắn mới nhẹ nhàng buông ra. Hắn phủi phủi tay, ung dung thưởng thức dáng vẻ chìm xuống biển sâu của người nọ. Đôi tay nạn nhân xấu số đã gãy rồi, không còn cách nào cử động. Y không ngừng quẫy đạp hai chân, cố gắng giãy dụa nhưng chẳng khác nào một chú cá thoi thóp, không ngừng chìm sâu vào lòng đại dương. Ánh mắt của y vào thời khắc cuối cùng tràn đầy sợ hãi và khủng hoảng, dường như đã trông thấy loài quỷ dữ hiện hình. Phàm Triệt nhìn y giãy dụa rồi biến mất trong lòng biển đen sâu thẳm,  hắn tươi cười sáng lạn vô cùng. Hắn nhẹ nhàng nói với mặt biển một câu:

“Phải biết rằng, đây chính là tội chết!”

***

Tựa như Trần Thiên đã rong ruổi trong một giấc mơ thật dài. Trần Thiên nhớ rõ những cảnh tượng trong mơ, rằng y thấy mình rơi vào lòng biển sâu nhưng cũng không cảm thấy khó chịu hay sợ hãi. Y nhận ra dù mình chìm trong nước nhưng vẫn có thể hít thở, và dường như y đã hiểu rõ biển rồi. Đây là không gian quen thuộc như thế, y tò mò nhìn thân thể của mình, chợt phát hiện ra đôi chân của y đã biến thành một đuôi cá. Y đã trở thành một người cá. Trần Thiên cũng không vì việc này mà hoảng loạn, y mỉm cười, tựa như đây mới là bản thể của y. Trần Thiên không ngừng phiêu du, bơi lội, y cảm thấy mình mới là chúa tể trong lòng đại dương.

Không biết tại sao Trần Thiên cảm thấy cơ thể bị thít lại, y cảm nhận được mình đang bị một chiếc lưới vô hình phủ lấy. Y vội vàng giãy dụa, nhưng mặc cho y cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi tấm lưới kia. Trần Thiên muốn gào lên cứu mạng nhưng ở trong nước, y lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Y chậm rãi bị kéo ngoi lên, sau đó có người ném y lên một khoang thuyền. Ánh mặt trời cao vợi chiếu vào mắt khiến Trần Thiên như lạc mất phương hướng và tầm nhìn trở nên trống rỗng. Y chỉ biết liều mạng giãy dụa trong chiếc lưới vô hình, chiếc lưới ngày càng siết vào da thịt.

“Công chúa của tôi, đừng cử động, để tôi giúp em cởi nó ra.”

Trần Thiên nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, sau đó cơ thể rơi vào một vòng ôm xa lạ. Đó là một vòng ôm vừa cẩn thận vừa dịu dàng, tựa như rất quen nhưng lại không nhớ ra gì cả.

Y dần dần thích ứng với ánh sáng nóng rực kia, cảnh vật trước mắt dần hiện lên rõ ràng, khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy dung mạo của gã đàn ông đang bế y. Đó là một người mặc trang phục quý tộc cổ điển phương Tây, loại quần áo này nếu khoác lên người Trần Thiên chắc sẽ rất buồn cười, tuy nhiên y lại không cười nổi. Y cảm thấy người này rất quen thuộc, hắn tên là Phàm Triệt thì phải.

Phàm Triệt mỉm cười nhìn Trần Thiên, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi ấy. Dù y đã lắc đầu né tránh nhưng sau gáy đã bị hắn giữ chặt khiến y không phản kháng được gì.

“Chàng tiên cá của tôi, tôi đến đón em đây.”

Gương mặt trước mắt ngày một thêm gần, gần đến nỗi y cảm nhận được hơi thở của đối phương.

“Không, không, a a a!”

Trần Thiên đột nhiên mở to mắt. Đập vào mắt y chính là một khoảng không xanh biếc, giữa bầu trời có những áng mây trắng bồng bềnh, lãng du; bên tai là tiếng chim kêu quang quác. Trần Thiên vội vàng nhìn xuống chân mình.

May quá, là chân!

Cảnh tượng trong mơ quá mức chân thực khiến Trần Thiên vẫn còn đang phân vân không biết đây là thật hay mơ. Y nhìn khung cảnh xung quanh, đây là bờ cát, thoạt trông là một bờ cát hoang sơ chưa được khai phá bao giờ. Những cây cọ trên biển sinh trưởng lung tung, mình đã trôi dạt lên đây ư?

Trần Thiên dùng tay cào mái tóc của mình, ánh mặt trời có hơi chói mắt. Đây là thời điểm ánh nắng độc nhất, Trần Thiên không chịu nổi cái nắng bèn đứng lên muốn trốn dưới bóng râm của một cây cọ. Đương nhiên y đã quên việc mình bị gãy chân, ngay lúc vừa đứng dậy thì chân trái bỗng nhiên đau nhói khiến đầu óc đang hỗn độn của y chợt trở nên tỉnh táo một nửa.

“A—”

Trần Thiên ôm chân trái mà rên lên, ngay khi y vừa đứng dậy thì lại té lần nữa, bởi vì đau nên gương mặt có chút nhăn nhó.

“Ngài ở yên đi!” Từ xa vang lên giọng nói của Phàm Triệt khiến Trần Thiên khó hiểu quay đầu nhìn, chỉ thấy Phàm Triệt đang cầm một thùng sắt màu trắng chậm rãi chạy đến đây. Hắn trông thấy bộ dáng của Trần Thiên thì vội vàng đặt thùng nước xuống, nửa quỳ nhìn Trần Thiên hỏi: “Có sao không? Chân ngài đã gãy, nếu vận động mạnh như thế chỉ khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng.”

Đôi mắt Phàm Triệt tràn đầy lo lắng, Trần Thiên nhìn thấy đối phương quan tâm mình như vậy khiến y cũng có chút ngượng ngùng. Trần Thiên mấp máy môi rồi nói: “Ừ nhỉ, tôi quên mình đang bị thương.”

Phàm Triệt nhíu mày đỡ Trần Thiên: “Ngài muốn đi đâu vậy?”

Ngay lúc này Phàm Triệt cũng không gọi Trần Thiên là Trần tổng, mà y cũng không cảm thấy điều này có gì bất thường. Rốt cuộc sau khi trải qua trận tai nạn này, Trần Thiên hoàn toàn có ấn tượng mới với người đối diện.

“Ban nãy mặt trời quá gắt, tôi chỉ muốn tránh nắng dưới bóng râm.”

Nghe xong lời giải thích của Trần Thiên, bấy giờ Phàm Triệt mới nhận ra mình đã quá bất cẩn. Hắn cảm thấy hối hận và lẩm bẩm một mình: “Đều tại tôi không nghĩ đến sức nóng của mặt trời, chắc ngài chịu đựng khổ sở lắm.”

Trần Thiên không ngờ Phàm Triệt sẽ vì chuyện này mà tự trách bản thân, loại cảm xúc tội lỗi từ sâu trong tâm hồn kia khiến y cảm thấy đối phương vừa phạm phải một chuyện không thể nào tha thứ. Sau đó Trần Thiên vội vã lắc đầu: “Đâu phải lỗi của cậu, cậu cũng không nghĩ tới mà thôi. Tại tôi không thể nằm ngoài nắng trong khoảng thời gian dài.”

Trần Thiên muốn làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng nhưng lời giải vây này dường như vẫn không có tác dụng với Phàm Triệt, hắn vẫn tự trách mình như cũ.

“Đều do tôi tôi không chăm nom ngài chu đáo, việc này phải trách tôi! Tại tôi quá bất cẩn, tôi đúng là nên nghĩ đến nó! Sao tôi có thể lơ là như vậy, tại sao tôi không nghĩ đến việc ngài sẽ mệt mỏi khi bị mặt trời chiếu quá lâu… Không thể tha thứ, thật không thể tha thứ…”

Trần Thiên nhìn Phàm Triệt rơi vào vòng luẩn quẩn, y cũng lấy làm khó hiểu trước suy nghĩ của đối phương. Rõ ràng y không trách hắn chút nào, nhưng cũng chẳng biết nói sao cho đúng. Ngày thường y đã quá quen với một Phàm Triệt lầm lũi, kiệm lời; thế nên sự hiểu biết về con người Phàm Triệt đối với y dường như rất ít.

Tựa như Phàm Triệt của hiện tại hoàn toàn khác xa với Phàm Triệt trước kia, Trần Thiên cũng không rõ mình nên làm gì bây giờ, chỉ đành nói: “Tôi… không trách cậu, cậu đừng như thế. Hay là cậu đỡ tôi vào chỗ mát đi.”

Trần Thiên bị nắng chiếu không chịu nổi, cảm thấy đầu đã hơi đau rồi. Bấy giờ Phàm Triệt mới định thần lại, hắn liên tục gật đầu, liên tục nói phải. Nhìn dáng vẻ của Trần Thiên cũng không dễ dàng đi lại một mình, vì thế Phàm Triệt bế Trần Thiên lên.

“Để tôi bế ngài, bây giờ ngài không thể bước đi.”

Trần Thiên bị Phàm Triệt ôm mà đỏ bừng gương mặt, y nuốt nước bọt một chút, sau đó giãy lên: “Tôi… Tôi có thể.”

Trần Thiên nhỏ giọng từ chối nhưng Phàm Triệt lại nghiêm túc lắc đầu: “Nếu ngài còn cố chấp muốn đi như vậy có khả năng sẽ nhiễm trùng vết thương.”

Dù sao thân hình Trần Thiên cũng nhỏ nhắn, trọng lượng cũng không nhiều, ở tuổi trung niên thịt da không săn chắc và dồi dào nhựa sống như cơ thể của một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi được. Tóm lại Phàm Triệt quá mức cường tráng, khi hắn cởi bỏ áo sơ mi càng để lộ ra một thân hình cơ bắp đầy rắn rỏi, dưới ánh nắng ngời ngời chiếu xuống càng tôn lên sự khỏe mạnh tràn đầy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi