Edit: Thỏ
Phàm Triệt ôm Trần Thiên đến dưới bóng râm của cọ, bởi vì trước đó y đã uống một ít nước biển, sau đó nằm phơi nắng nên y chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô. Y bất giác liếm đôi môi nứt nẻ, thều thào hỏi: “Có nước không? Tôi khát.”
Phàm Triệt vội vã gật đầu: “Có chứ. Vì ngài đã uống rất nhiều nước biển nên bị lềnh bụng, vừa nãy tôi đã tìm nước xong. Ngài chờ chút, tôi sẽ đem đến ngay.”
Dứt lời, hắn vội chạy đến xách thùng sắt lên và đặt trước mặt Trần Thiên. Bên trong là dòng nước mát trong vắt.
Trần Thiên cảm kích nhìn Phàm Triệt, sau đó cầm lấy thùng nước và uống. Giờ đây y đã quá mệt mỏi rồi, ngay cả hơi sức uống nước cũng không có.
Trần Thiên uống đến phân nửa thì Phàm Triệt cảm thấy lo lắng, hắn nhìn Trần Thiên bằng đôi con ngươi bất an.
“Hẳn tôi nên tìm củi khô để đun sôi nước cho ngài trước khi uống.”
Trần Thiên nghe xong câu này bèn nhíu mày khó hiểu: “Vì sao?”
“Tôi nghe nói loại nước lã này có vi khuẩn, uống vào sẽ đau bụng.” Phàm Triệt nói rất tha thiết, chân thành, như thể hắn đang bàn về một chuyện vô cùng ý nghĩa.
Trần Thiên bỗng cười thành tiếng: “Ha ha… Không sao hết, tôi đâu phải bé gái, cũng không yếu ớt thế đâu. Cậu có thể giúp tôi thế này tôi đã cảm kích lắm rồi, thật đấy. Cậu yên tâm, nếu chúng ta bình an trở về, tôi sẽ không bao giờ bạc đãi cậu. Tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng lớn nhất để đền ơn.”
Trần Thiên nói rất nhẹ nhàng, y chỉ cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng. Dù sao thì y cũng phước lớn mạng lớn, bởi những kẻ sống sót sau thiên tai đâu được mấy người? Nhiều lần thoát chết, công lao lớn nhất đều nhờ Phàm Triệt, mà y cũng không phải người vong ân phụ nghĩa.
Phàm Triệt không trả lời Trần Thiên, hắn cứ lẳng lặng nhìn y như thế. Tuy nét mặt vẫn thản nhiên nhưng ánh mắt lại chan chứa nét cười, tựa như sóng biển mênh mông, cuồn cuộn.
Ngài thỏa mãn thứ tôi muốn sao?
Trần Thiên thấy Phàm Triệt nhìn đăm đăm mình khiến y bất giác rùng mình một cái.
“Mặt tôi dính gì à?”
Trần Thiên cẩn thận sờ mặt mình, không hiểu vì sao y cảm thấy tay vệ sĩ của mình thật xa lạ, huống hồ còn làm y… trở nên sợ hãi.
Biểu cảm của Phàm Triệt bỗng chốc nồng nàn: “Không, dung mạo ngài vẫn hoàn mỹ như thế.”
Hoàn mỹ!?
Trần Thiên nhận ra để giao tiếp với Phàm Triệt cũng là một loại khó khăn. Y đành phải chuyển đề tài, nhìn bờ cát này càng không biết mình đã trôi dạt đến đâu nữa. Nhưng theo sự suy đoán dựa theo thời gian tàu chạy thì vị trí này hẳn là vùng bi*n đ*ng Nam Á.
Trên bờ biển ngoại trừ những cây cọ thì không thấy một bóng người, y thấy rong biển và tảo biển bị cơn sóng dạt vào bờ từ mấy hôm, và chúng đang thối rữa dưới ánh nắng. Xem ra nơi này là hòn đảo nhỏ, mật độ dân cư rất thưa thớt, nơi này hoang sơ như vậy chỉ sợ chưa từng ai đặt chân tới đây, huống chi là khai phá…
“Đây là đâu vậy — —” Trần Thiên cảm thán một câu.
Phàm Triệt lắc đầu, nét mặt cũng không lo lắng như y, thậm chí hắn luôn cảm thấy vui sướng.
“Không biết. Nhưng vừa nãy tôi đi tìm nước vẫn không thấy bóng người nào, hơn nữa trên mặt đất càng không có dấu vết sinh sống, có thể nói đây là hòn đảo hoang.”
Vừa rồi Trần Thiên còn nghĩ đảo này có ít cư dân, y càng không ngờ đây chính là hoang đảo! Vừa nghe xong như sét đánh ngang tai, Trần Thiên cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi!
Sao lại thế? Thế kỷ 21 vẫn còn đảo hoang à? Khoa học kỹ thuật phát triển như thế, khắp nơi trên trái đất đều là vệ tinh nhân tạo, ấy thế mà vẫn có đảo hoang! Đây chẳng khác gì nằm mơ, thậm chí cảnh tượng này còn vớ vẩn hơn việc y mơ thấy mình trở thành người cá! Những chuyện này không thể giải thích được, cũng không có chút cơ sở khoa học nào!
Trần Thiên cho rằng đối phương đùa giỡn, hơn nữa đó là trò đùa của trẻ con.
“Cậu đùa à? Sao thế giới này lại… Đúng là phi logic!” Nếu là thật, Trần Thiên không chỉ trở thành một doanh nhân thành đạt mà còn trở thành một Napoleon thứ hai, hoặc là tác giả nổi tiếng của bộ truyện Robinson phiêu lưu ký phần kế tiếp.
Trần Thiên mỉm cười, tuy rằng y biết nụ cười của mình trông khó coi lắm lắm. Thế nhưng biểu cảm Phàm Triệt lại nghiêm túc vô cùng, hắn nhướng mày bảo: “Tôi nói thật đấy. Nơi này không có dấu vết của con người, cũng không thấy một cư dân trên đảo hoặc một quốc kỳ tượng trưng, cái gì cũng chẳng có… Tựa như một rừng rậm nguyên thủy.”
Trần Thiên hơi sượng, sao lại thế, y đột nhiên nghĩ đến thùng sắt trong tay.
“Vậy… Thùng này ở đâu ra? Nếu là đảo hoang sao lại có thứ này?”
Phàm Triệt vội vàng giữ lấy Trần Thiên đang kích động: “Nghe đây, thùng này là thứ còn sót lại lúc tàu đắm, bởi vì trời mưa nên có chứa một ít nước ngọt. Tôi cũng nhặt được một số quần áo và những món khác, và những thứ này đều không thuộc về đảo.”
Trần Thiên vẫn gắng gượng lắc đầu, y giãy dụa bò ra ngoài bóng cây với hi vọn có thể tìm thấy một tháp tín hiệu. Nếu ai đó đã ghé qua hoặc đã đánh dấu chủ quyền, dù cho nó chưa được khai phá thì vẫn có tháp tín hiệu. Điều này đồng nghĩa với việc y vẫn còn hi vọng và chưa hoàn toàn bị cô lập với thế giới văn minh.
Trần Thiên tìm kiếm kỹ càng, y căng mắt quan sát, nhìn tới nhìn lui, nhưng rốt cuộc cái gì cũng chẳng có!
Không thể nào! Không thể nào!
Trần Thiên chỉ thấy tia hi vọng cuối cùng bị đổ xuống như trò chơi xếp gỗ, mọi thứ đã đến hồi kết…
***
Trong bóng đêm, đống lửa bay lên những bụi đỏ, củi khô bị đốt phát ra những âm thanh tí tách, đây dường như là âm thanh duy nhất giữa bóng tối tĩnh lặng.
Trần Thiên thẫn thờ nhìn lửa cháy, y ngồi trên đống cỏ được Phàm Triệt xếp cho, y đưa một tay ôm trán, mặt mày ủ rũ. Trần Thiên chẳng thiết nói năng nữa.
“Ăn ít bánh quy đi.” Phàm Triệt đưa bánh quy khô cho Trần Thiên, đây là thức ăn khẩn cấp được dự trữ trên thuyền phao.
Trần Thiên nhìn bánh quy đưa qua, thật sự không ăn nổi. Y đành thở dài lắc đầu.
“Tôi không đói, cậu ăn đi…”
Phàm Triệt ngồi xuống cạnh Trần Thiên, hắn nhìn chân y, mày chau lại.
“Chân ngài nếu không kịp thời chữa trị sẽ bị què, lúc đó chỉ có mỗi ngài trên đảo, mà hiện tại ngài đã đi đứng khó khăn…”
Phàm Triệt nói thế, bằng thanh âm khàn khàn nhẹ tênh và nét mặt có chút rầu rĩ. Đây cũng chính là một loại nhắc nhở, vì hắn đang nhắc nhở Trần Thiên phải nhận ra tình huống của mình.
Trần Thiên nghe xong biểu cảm tái nhợt, dường như hít thở cũng không thông. Trong một phút giây bất chợt, y hiểu rõ điều đối phương đang nói. Nhưng nghĩ kỹ nếu cứ tiếp tục như thế, nếu không được chữa trị đàng hoàng thì y sẽ trở nên tàn phế, đến lúc đó chỉ sợ Phàm Triệt không cưu mang y nữa. Ở đảo hoang này y chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi, cũng không cho đối phương được thù lao hậu hĩnh. Hơn nữa bị què chỉ làm liên lụy đến đối phương, hắn sẽ không muốn giúp đỡ một người tàn phế như y cho tốn cơm tốn gạo. Với tình trạng này mà nói, Trần Thiên không thể sống một mình! Chưa kể nơi đây còn dã thú tới lui, ngay cả y khỏe mạnh cũng khó lòng tìm thức ăn… Đây chỉ mới là một vấn đề trong vô số vấn đề khác.
Thật sự, muốn sinh tồn ở hoang đảo còn khó khăn hơn tưởng tượng nhiều, Trần Thiên cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu còn nghĩ, y sẽ bị chính suy nghĩ của mình giết chết. Y nhanh chóng vứt bỏ những xúc cảm tiêu cực này, y thấy mình nên duy trì sự lạc quan. Đứng vậy, càng lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng thì cảng phải sống lạc quan. Có lẽ đội cứu hộ sẽ đến trong nay mai nữa, cũng có khả năng là khuya nay bọn họ sẽ được tìm thấy, bởi lẽ sự cố lớn như vậy không thể nào cho qua được. Hơn nữa cứu hộ sẽ mất một khoảng thời gian để tìm, chỉ cần chờ đến lúc ấy, mọi lo lắng sẽ được phủi bay sạch sẽ.
Trong cơn tai ương y còn kiên trì được thì không có lý do gì phải từ bỏ tại đây.
Trần Thiên tự khích lệ bản thân càng phải kiên cường, cơ thể y như khôi phục sức lực, y cảm thấy hơi đói.
“Phàm Triệt, có gì ăn không?”
Phàm Triệt đang uống nước, nghe thấy Trần Thiên hỏi hắn bèn cười rồi gật đầu: “Có, nhưng mà bánh quy khô.”
Hắn đưa bánh quy cho Trần Thiên, y cầm lấy, thấy ngoài bao vị viết đơn giản 3 chữ tiếng Anh ‘vị phô mai’. Nói thật, mùi vị bánh này không ngon, ăn vào chỉ thấy toàn tinh bột, tuy nhiên… Trần Thiên không có lựa chọn nào khác. Đây là hoàn cảnh chọn mình, không phải mình chọn hoàn cảnh.
Trần Thiên ăn một miếng bánh, tuy rằng không thể so sánh với cơm nhưng nó cũng chống đói được. Trong lúc lơ đãng, y vô tình nhìn sang hắn, chỉ thấy hắn ngó đăm đăm mình chẳng khác nào tình huống trước kia. Tròng mắt ấy đau đáu, lặng thinh khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhưng ở tình huống này y cũng không thể quở trách đối phương đây là hành vi không lễ phép, y chỉ đành mặc đối phương nhìn, bởi lẽ y muốn sống thì phải nhờ vả hắn.
Phàm Triệt không nhận ra Trần Thiên đã chú ý đến mình, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất – đó là ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Trần Thiên không có thói quen bị nhìn chằm chặp, y ném một nửa gói bánh quy sang một bên, đôi tay mất tự nhiên mà cào tóc bản thân.
“À, thức ăn của chúng ta… Còn nhiều hay ít?” Để xóa bỏ bầu không khí căng thẳng, Trần Thiên bèn tìm đề tài.
Phàm Triệt nghe thấy y đang hỏi hắn, khóe miệng bỗng cong lên: “Đồ ăn khẩn cấp không nhiều lắm, nếu ăn bình thường thì chỉ trụ được hai ngày mà thôi.”
Trần Thiên nghe xong nét mặt bỗng trầm xuống, chuyện này so với y tưởng tượng còn ít hơn nhiều…
“Chỉ hai ngày thôi sao? Xem ra chúng ta phải ăn tiết kiệm, bằng không sẽ thiếu trước khi đội cứu hộ kịp đến…”
Phàm Triệt thay đổi tư thế ngồi nhưng vẫn nhìn Trần Thiên như cũ, động tác hắn thảnh thơi, không âu lo.
“Đây cũng không phải sa mạc, ngài căng thẳng làm gì. Sáng nay tôi đi tìm nước đã phát hiện tổ chim, hơn nữa có nhiều trứng chim biển trên vách đá. Nơi vô dụng này có đầy chim biển, sao phải sợ đói ăn!”
Hắn chẳng lo là đúng, hắn là cao thủ sinh tồn hoang dã cơ mà. Nhưng Trần Thiên không phải hắn, từ nhỏ y đã sống trong thế giới văn minh náo nhiệt, hòn đảo này khiến y có cảm giác bị tách biệt với thế giới ngoài kia, hoàn toàn bất lực.
“Tôi và cậu không giống nhau…” Tuy hoàn cảnh bức bách nhưng y vẫn không giấu được loại ngữ điệu cậu ấm cô chiêu này, dẫu rằng trong lòng đầy bất đắc dĩ.
Phàm Triệt khẽ cười ra tiếng, cũng không nói nữa.
Trần Thiên nhìn dáng vẻ ung dung của Phàm Triệt thì nheo mắt hoài nghi.
“Chẳng lẽ cậu không lo sao… Lại còn cười nhẹ nhàng như thế. Cậu không sợ chúng ta phải sống ở đây đến chết già à!”
“Ngài lo lắng? Đúng là nhát gan — —” Nhưng đáng yêu quá thể, Phàm Triệt thầm nói thêm vào.
“Đây không phải nhát gan hay không!!”