Chương 365: Sóng biếc vô biên
Edit: Luna Huang
Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, đã hơi lệch về phía Tây, thuyền vẫn còn đi đi về về tại mảnh hải vực này, Ngưu Hữu Đạo vẫn còn chống kiếm đứng tại mép thuyền.
“Đạo gia! Nhìn kìa!”
Trên thuyền, Công Tôn Bố đột nhiên kinh ngạc hét lên, phất tay chỉ hướng mặt biển.
Ngưu Hữu Đạo cũng đã nhìn thấy, con ngươi đột nhiên co lại, nhìn chằm chằm bóng người chạy như bay trên mặt biển sóng nhấp nhô tới bên này.
Bóng người hơi đến gần, thấy rõ là Đoàn Hổ đang còn cõng một người, Công Tôn Bố giật mình, lập tức lách mình bay tới tiếp ứng.
Quản Phương Nghi nghiêng đầu liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo vẫn đang đứng sừng sững bất động, chú ý tới gương mặt của hắn đang hung hăng căng thẳng, tay vịn chuôi kiếm rõ ràng đang dùng lực nắm thật chặt, xương ngón tay dùng sức bóp mạnh quá đã trắng bệch!
Mặc dù như thế, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo thì vẫn còn đang liếc nhìn đường bờ biển cảnh giác.
Cảm xúc rõ ràng kích động không chịu nổi, còn có thể bảo trì được phần tỉnh táo này, khiến cho Quản Phương Nghi nhịn không được trong bụng thầm ‘xì’ một tiếng, có đủ biến thái!
Đoàn Hổ hiện tại rất mệt mỏi, pháp lực cơ hồ đã tiêu hao hầu như không còn, vẫn cắn răng, liều mạng bằng tốc độ nhanh nhất chạy về bên này. Nhìn thấy thuyền vẫn còn ở đó, thấy được Công Tôn Bố ra đón, thấy được Ngưu Hữu Đạo vẫn còn đang đứng chờ tại mạn thuyền.
Đại tỷ suy đoán không có sai, thuyền vẫn chưa đi, quả nhiên Đạo gia vẫn còn đang chờ bọn hắn!
Đã là canh giờ nào rồi, hắn vốn không còn ôm hy vọng, thế nhưng Đạo gia vẫn còn đang chờ bọn hắn thật!
Biết rõ có người đang lùng bắt mình, vậy mà vẫn còn chờ ở đây, đây là muốn gánh chịu biết bao nhiêu nguy hiểm!
Trong nháy mắt, Đoàn Hổ nhiệt lệ tràn mi, môi mím chặt, cái cằm run run, tâm tình kích động, khó mà khôi phục lại.
Hắn phải cõng Hắc Mẫu Đơn nên khó mà bay lượn được xa, khoảng cách lên xuống rất ngắn, cuối cùng gần như là chạy ở trên mặt biển.
Công Tôn Bố lướt đến, một tay đỡ lấy hắn, mắt thì nhìn vẻ mặt trắng bệch đang còn hôn mê của Hắc Mẫu Đơn nằm ở sau lưng hắn, vẻ mặt chợt nghiêm trọng, tranh thủ thời gian kéo hai người nhanh chóng bay về thuyền.
Ba người vừa lên thuyền, Công Tôn Bố lập tức hỗ trợ nhấc Hắc Mẫu Đơn đang hôn mê xuống, để Hắc Mẫu Đơn nằm xuống boong thuyền.
Đoàn Hổ cơ hồ đã mệt mỏi rả rời, không còn kịp thở, đặt mông ngã ngồi xuống, một mặt đầy nước mắt ngồi đó ngao ngao khóc rống, “Đạo gia, cứu nàng, Đạo gia, mau cứu nàng. . . . . .”
Không cần hắn nói, gần như đồng thời đều có mấy cái tay đưa về phía Hắc Mẫu Đơn, xem xét thương thế của nàng, ngay cả Quản Phương Nghi cũng nhịn không được tra xét.
“Cảnh giới! Lái thuyền đi!” Ngưu Hữu Đạo giương mắt lên nhìn Công Tôn Bố quát lên.
Công Tôn Bố lập tức rút tay lại, đứng lên, cảnh giác bốn phía.
Hắn hiểu được Ngưu Hữu Đạo lo lắng không phải là không có đạo lý, hai người trở về như thế này, rất dễ dàng bị người ta theo dõi và đuổi theo.
Hắn lập tức đưa tay ra hiệu cho Lục Ly Quân đang còn đứng nhìn chằm chằm phía bên này, ra hiệu cho hắn xuất phát!
Lục Ly Quân quay người tiến vào trong khoang thuyền.
Rất nhanh, thuyền lớn chuyển hướng, quay đầu, tăng nhanh tốc độ, đón gió vượt sóng lướt đi!
Sắc mặt Quản Phương Nghi nghiêm túc lên, chậm rãi thu lại bàn tay đặt ở trên người Hắc Mẫu Đơn, rồi từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm Hắc Mẫu Đơn đang còn hôn mê, trong lòng thầm than một tiếng, nữ nhân này đã không cứu nổi!
Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo cũng rất khó coi, đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu, gầm thét: “Ai có linh đan kéo dài tính mạng? Ai có linh đan kéo dài tính mạng hả?”
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng Đoàn Hổ nghẹn ngào tự trách bản thân.
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi đang đứng bên cạnh, “Ngươi ở tại Tề kinh cẩn thận tự bảo vệ mình, dắt cầu bắc mối giúp người ta mua bán qua rất nhiều thứ, dưới tình huống gặp phải đồ tốt, đủ khả năng mua nhất định là sẽ không bỏ qua, trên người ngươi nhất định là có thuốc trị thương tốt nhất đúng không?”
Quản Phương Nghi thở dài: “Không sai, ta có ‘Thiên Tể Đan’, theo lý thuyết, hẳn là có hiệu quả với loại thương thế kiểu này của nàng, tuy nhiên, thương thế của nàng để kéo dài quá lâu, sinh cơ trong cơ thể cơ bản đã hao hết, thêm nữa, kinh mạch của nàng còn bị đứt từng khúc, lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn hại, dược hiệu luyện hóa căn bản không có cách nào bình thường truyền qua mạch lạc được, khó mà thông suốt khắp cơ thể, khó mà phát huy ra được tác dụng của nó. Ngươi cảm thấy thân thể của nàng còn có thể kịp đợi đến khi dược hiệu của Thiên Tể Đan chữa trị kinh mạch của nàng xong, sau đó lại phát huy dược hiệu chữa trị cơ thể nàng sao? Thương thế của nàng để kéo dài quá lâu, cứu không được nữa, hiện tại nàng sống chỉ bằng một ngụm chân khí níu lại, không cần thiết lại để cho nàng tiếp nhận dược hiệu mà thống khổ thêm nữa!”
Ngưu Hữu Đạo nghiêm nghị nói: “Ngươi không thử một chút làm sao biết là cứu không được nữa? Lấy ra mau!” Nửa quỳ nửa ngồi tại đó đưa tay ra đòi lấy.
Quản Phương Nghi trừng hai mắt lên một cái, “Đồ lão nương phải bỏ rất nhiều tiền ra mua, có cho hay không hoàn toàn bằng ta tự nguyện, ngươi hung dữ cái gì chứ? Lão nương cũng chỉ là vì tốt cho nàng, một mảnh hảo tâm, ngươi mắt bị mù à!”
Ngưu Hữu Đạo lần nữa đưa tay ra, cả giận nói: “Bao nhiêu tiền ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội, lập tức lấy ra cho ta!”
“Mạ nó, làm như lão nương thiếu ngươi không bằng!” Quản Phương Nghi ngoài miệng tức giận bất bình, bất quá vẫn là kéo cái túi đang đeo chéo sau lưng xuống, móc ra một cái bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc sáp, lúc đưa tới, trong lúc vô tình ánh mắt rơi vào trên mặt Hắc Mẫu Đơn, chợt sửng sốt một chút.
Ngưu Hữu Đạo lập tức cúi đầu xuống nhìn xem.
Có lẽ vừa rồi bị hắn nói to quá đánh thức, Hắc Mẫu Đơn mở mắt nhìn xem hắn, một đôi mắt nhu nhược vô lực, ánh mắt ảm đạm vô thần, lại mang theo chút vui vẻ.
Trải qua thời gian lâu như vậy, lại gặp được hắn, nàng biết hắn sẽ không ném nàng mặc kệ mà.
Lúc nàng được Đoàn Hổ mang ra khỏi con sông, nhìn thấy vị trí mặt trời lên cao, biết là đã sớm qua thời gian lái thuyền đi rồi.
Thế nhưng nàng biết, chỉ cần Đạo gia thuận lợi về tới thuyền, biết nàng không có ở đó, thì nhất định sẽ đợi nàng, nàng không có nhìn lầm người, thật sự là đang chờ nàng!
Ngưu Hữu Đạo vừa rồi vì nàng mà sốt ruột phẫn nộ, nàng đều nhìn thấy được, cũng nghe được.
“Đạo gia, ta không có theo nhầm người mà.” Hắc Mẫu Đơn mỉm cười yếu đuối, nhẹ nhàng nói một câu, sắc mặt trắng bệch.
Một câu ‘không có đi theo nhầm người’, khiến cho Quản Phương Nghi dùng sức bậm môi lại, nghiêng đầu liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, chợt dùng sức đẩy mạnh viên thuốc sáp trên tay vào bàn tay Ngưu Hữu Đạo.
Mà Hắc Mẫu Đơn vừa nói xong cái, khóe miệng lại có máu tươi chảy ra.
Ngưu Hữu Đạo cấp tốc bóp nát thuốc sáp, bên trong lộ ra một viên dược hoàn đỏ tươi, hương thơm tỏa ra như thấm vào ruột gan.
Không nói hai lời, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc đặt viên Thiên Tể Đan vào trong miệng của nàng, sau đó thi pháp trợ giúp nàng nuốt xuống, lại cấp tốc thi pháp giúp nàng luyện hóa.
Dược hiệu nhanh chóng lan tỏa, khắp nơi trong cơ thể đều là nội thương, chạm đến dược hiệu, khiến cho gương mặt Hắc Mẫu Đơn xuất hiện vẻ đau đớn khổ sở.
“Cố nhịn một chút liền sẽ qua.” Ngưu Hữu Đạo ôn nhu an ủi.
Quản Phương Nghi lại trợn trắng mắt, hay là lần đầu tiên thấy tên này nói chuyện với người khác mà ôn nhu như vậy.
Bên tai nghe được tiếng khóc quen thuộc, hai mắt vô lực Hắc Mẫu Đơn lại hé mở ra, “Đoàn Hổ, đừng khóc. . .”
Đoàn Hổ cấp tốc bò tới, nức nở nói: “Đại tỷ, thật xin lỗi, là ta vô dụng.”
Hắc Mẫu Đơn: “Đừng khóc, ta rất vui vẻ, thật sự vui vẻ, chưa từng được vui vẻ như vậy qua bao giờ.”
Đoàn Hổ đập úp cái trán xuống boong thuyền, thút thít nghẹn ngào.
“Đạo gia. . .”
“Đừng nói nữa, không nên lãng phí tinh lực, hảo hảo nghỉ ngơi đi, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.”
“Không nói, về sau sẽ không còn cơ hội nói nữa.”
Ngưu Hữu Đạo dùng sức nắm chặt hai nắm đấm dấu trong tay áo, mặc dù hắn rất muốn cứu nàng, cũng bắt Quản Phương Nghi lấy Thiên Tể Đan ra, nhưng kết quả cứu chữa cuối cùng như thế nào, kỳ thật trong lòng của hắn đã có đáp án.
“Thuyền đã rời đi rồi hử?” Hắc Mẫu Đơn hỏi thử, đầu tựa như muốn ngẩng lên nhìn một chút.
Ngưu Hữu Đạo duỗi ra hai tay, bế nàng lên khỏi boong thuyền, ôm nàng đi tới phía đầu thuyền.
Ôm nàng ngồi ở đầu thuyền, cùng ngồi một chỗ nhìn xem thuyền lớn đón gió vượt sóng, một đường lướt về phía trước, một đường có gió thổi tới phần phật, mênh mông sóng biếc vô biên vô hạn.
Đoàn Hổ như cũ vẫn quỳ tại đó nghẹn ngào.
Công Tôn Bố đề phòng bốn phía, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem hai người ngồi ở đầu thuyền, y phục bị gió thổi phần phật.
Lục Ly Quân nấp trong một góc tối ở cửa khoang thuyền, ôm cánh tay dựa vào tường, cũng nhìn xem hai người ngồi ở đầu thuyền.
Quản Phương Nghi cầm bao đồ lắc lư đứng đó hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ có chút nhàm chán, cuối cùng bèn cúi người xuống nhặt bội kiếm mà Ngưu Hữu Đạo ném mặc kệ ở dưới boong thuyền lên, từ từ đi tới đầu thuyền, ngồi ở sát mạn thuyền, có vẻ như cũng ngắm phong cảnh, lại không ngừng liếc trộm Ngưu Hữu Đạo cùng Hắc Mẫu Đơn.
Nhìn xem cảnh biển, ánh mắt dần dần tan rã Hắc Mẫu Đơn nỉ non nói: “Lênh đênh trên biển lâu như vậy, mới ngỡ ra nó thật sự rất đẹp. Đạo gia, huynh từng thích ta chưa?”
Âm cuối gần như đã không có.
Đang ôm Hắc Mẫu Đơn Ngưu Hữu Đạo cúi đầu xuống nhìn nàng một cái, sau đó lại từ từ ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh nhìn về phía trước, đứng yên không nhúc nhích.
Chờ một hồi không thấy hắn hồi đáp, Quản Phương Nghi xê dịch cái mông tới, ho một tiếng nói chen vào: “Ngươi bị điếc à, nàng hỏi ngươi có từng thích nàng hay không kìa?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn không có lên tiếng, thần sắc y nguyên vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước như cũ, mà Hắc Mẫu Đơn cũng không có phản ứng.
Quản Phương Nghi đột nhiên tiếng lòng run lên, đột nhiên đứng dậy, tiến tới thăm dò xem xét, mới phát hiện hai mắt của Hắc Mẫu Đơn đã vĩnh viễn nhắm lại.
Quản Phương Nghi một tay bịt miệng của mình lại, nghiêng đầu nhìn về phía phương xa, hốc mắt đỏ lên!
Trên đầu thuyền, ba người, một người ôm, một người bị ôm, một người đứng đấy.
Một mực cho đến khi mặt trời ngã về tây, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên giọng âm vang hữu lực gọi: “Đoàn Hổ!”
Đoàn Hổ mắt đỏ hoe đi tới, “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo y nguyên vẫn bình tĩnh, ôm người ngồi đó bất động, vẫn đưa lưng về phía hắn nhàn nhạt hỏi: “Nói một chút đi, chuyện gì xảy ra?”
“Nơi này ngay từ đầu nhận được tin của ngươi bên kia gửi đến. . .” Đoàn Hổ đem đầu đuôi mọi chuyện trải qua kỹ càng kể lại.
Sau khi nghe xong, Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm biển cả bao la hỏi: “Xem ra đúng là người Hiểu Nguyệt các thật!”
Đoàn Hổ: “Ta không dám chắc, nhưng đại tỷ nói đó chắc là Hiểu Nguyệt các!”
“Hiểu Nguyệt các quả nhiên danh bất hư truyền!” Ngưu Hữu Đạo thản nhiên tán dương một câu.
Quản Phương Nghi liếc qua, phát hiện thái độ của hắn bình tĩnh đến có chút khó tin. . . . . .
Trăng sáng nhô lên cao.
Ở một chỗ sâu trong Phù Phương viên, có tiếng đàn văng vẳng, vận vị khoáng đạt mà tang thương. Ngọc Thương đang ngồi một mình đánh đàn, mười ngón phủ lên dây cung gảy lên xuống, mắt lại không nhìn dây đàn, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ như vừa đánh đàn vừa đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Đệ tử Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào, cúi người ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng thì thầm vài câu gì đó.
Coong! Dây đàn bỗng vang giòn, đứt đoạn.
Thương Ngọc cúi đầu nhìn xuống cây đàn.
Độc Cô Tĩnh liếc nhìn bên ngoài, thần sắc nghiêm lại một chút, cấp tốc đi qua đứng bên cạnh, cúi đầu. Ngọc Thương giương mắt lên nhìn lại, nhìn thấy có hai nô tỳ đã luống tuổi tay đang xách lồng cơm, đi hầu theo một quý phụ nhân xinh đẹp, đang từ một ngõ rẽ trong rừng trúc đi tới bên này.
Ngọc Thương cấp tốc đứng dậy, rời khỏi bàn đánh đàn, cung cung kính kính chắp tay hành lễ, “Nương nương!”
Quý phụ nhân đi tới, một đôi mắt sáng khẽ liếc qua cây đàn vừa bị đứt dây kia, thẳm thẳm thở dài: “Quốc sư có tâm sự sao?”.
Ngọc Thương hơi hạ thấp người nói: “Một chút việc nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.”
Quý phụ nhân ngoắc tay ra hiệu, nô tỳ đi theo hầu bèn mang lồng cơm đặt lên trên bàn, quý phụ nhân nói: “Quốc sư vất vả, chút canh ta tự tay nấu, xin đừng ghét bỏ.”
Ngọc Thương đáp: “Không dám!”
Quý phụ nhân quay người lại, nhìn trăng sáng ở trên bầu trời đêm, buồn bã nói: “Tần thời Minh Nguyệt*, ngày hôm nay đang chiếu sáng thiên hạ của người nào?” (*Trăng sang thời Tần)
Ngọc Thương: “Lòng người như tại, tự nhiên có một mảnh thiên địa!”
“Ngươi không thấy mệt mỏi sao?”
“Cúc cung tận tụy, đến chết thì mới thôi!”
“Ta mệt mỏi rồi!”
Quý phụ nhân nói xong quay người rời đi.
Ngọc Thương chắp tay đưa tiễn, xong dạo bước đi đến dựa vào lan can, Độc Cô Tĩnh từ từ đi đến bên cạnh hắn, hai sư đồ cùng đưa mắt nhìn bóng lưng người rời đi. . . . . .
Edit : Vĩnh biệt Hắc Mẫu Đơn! Thổn thức thiệt chứ