Chương 366: Mang nàng về nhà
Edit: Luna Huang
Tề kinh, hoàng cung đại nội, trên quảng trường bên ngoài, xe kéo, xe ngựa chở đầy lễ vật xếp một hàng thật dài, đầy đều là sính lễ Hô Diên gia đưa tới.
Hoàng đế, hoàng hậu cùng đi ra, đi dạo một vòng quanh hàng dài xe lễ vật, Hạo Vân Đồ nở nụ cười, nhìn ra được trong lòng hắn thật cao hứng, cũng rất hài lòng.
Hoàng hậu cầm lấy danh mục quà tặng, sau khi nhìn qua về sau,mày hơi nhíu nhíu lại, “Bệ hạ, có câu không biết thần thiếp có nên nói hay không.”
“Muốn nói liền nói, không muốn nói thì cũng đừng nên miễn cưỡng.” Hạo Vân Đồ đưa tay vỗ vỗ một cái rương trên chiếc xe ngựa .
Song hoàng hậu vẫn là nói ra, “Hô Diên gia có chút vô lễ.”
Đang theo hầu bên cạnh Bộ Tầm nhịn không được ngẩng mắt lên nhìn nàng một cái.
Hạo Vân Đồ hơi giật mình, quay đầu lại hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Hoàng hậu bưng lấy danh mục quà tặng nói: “Không phải thần thiếp ngại lễ vật này nhẹ, chỉ là nữ nhi chúng ta tốt xấu gì cũng là trưởng công chúa, lại là gả cho Hô Diên gia bọn hắn nữa, thế nhưng khi thần thiếp nhìn kỹ lại phần lễ vật này, nhìn như có không ít đồ vật, kỳ thật không có thứ gì đáng giá cả, chỉ sợ là còn không bằng sính lễ của một vài đại hộ nhân gia. Thần thiếp không phải là tham tài, chỉ là Hô Diên gia này, chẳng lẽ ngay cả làm bộ làm dáng một chút cũng không chịu sao? Hẳn là cảm thấy nhà bọn hắn bị ủy khuất hay sao?”
“Nàng suy nghĩ nhiều, Hô Diên gia có vốn liếng như nào quả nhân rõ ràng, đúng là chưa bằng với đại hộ nhân gia bình thường thật.” Hạo Vân Đồ ngoài miệng nói vậy, bất quá vẫn là đưa tay ra cầm lấy danh mục quà tặng tới ngó ngó, chính là bởi vì hắn biết vốn liếng của Hô Diên gia, cho nên mới muốn nhìn thử xem thành ý của Hô Diên gia như thế nào.
Ánh mắt lướt qua danh mục quà tặng, dừng lại tại một hạng mục cuối cùng không đáng chú ý, khẽ gật đầu, chỉ vào đó hỏi: “Hoàng hậu, nàng có biết lai lịch của cây đao này hay không?”
Hoàng hậu nghiêng đầu qua xem, “Triều Dương Đao? Không phải lễ vật tượng trưng theo chuẩn nhà võ tướng sao? Hay là còn có cái thuyết pháp gì nữa?”
“Cách nhìn của đàn bà mà! Đao này là sính lễ của đại hộ nhân gia trong mắt nàng có thể so sánh nổi sao?” Hạo Vân Đồ phất tay chỉ hướng hoàng cung, “Đao này đủ chống đỡ cả tòa hoàng cung này của quả nhân!”
“. . . . . .” Hoàng hậu kinh nghi bất định.
Hạo Vân Đồ: “Bộ Tầm, đem đao đến đây!”
“Vâng!” Bộ Tầm quay người rời đi.
Rất nhanh, hai tên thái giám nâng trường đao đem đến, trên đao có từng đống vết cắt chém, trường đao nhìn cũng không thấy thu hút là mấy, phía trên có cột lụa đỏ nơ hoa, chứng minh đây đích thật là sính lễ!
Hạo Vân Đồ một tay cầm lấy đao, ‘đông!’ Nện mạnh chuôi đại đao xuống mặt đất, đưa tay sờ sờ vết tích trên thân đao, chậm rãi nói: “Năm đó, Hô Diên Vô Hận bất quá chỉ là một tiểu tướng biên quân suất lĩnh ba ngàn nhân mã, đúng lúc gặp Tấn quốc đột nhiên hưng binh vượt sông xâm lấn, tiến đánh nước ta, biên quân báo nguy, viện quân nước ta nhất thời không cách nào kịp thời đuổi tới. Hô Diên Vô Hận bèn dụng kế, dụ đại bộ phận tu sĩ bảo vệ bên người chủ soái quân địch đi, sau lại đào sông, mở nước tạo ra lũ lụt, một lần hành động đánh tan đại quân của quân địch, lại thừa cơ lúc quân địch triệt thoái, dưới một số tu sĩ phối hợp, tự mình dẫn theo một ngàn kỵ binh đuổi theo truy kích hơn mười dặm, xông vào trong mấy vạn tàn binh mỏi mệt của địch quân, tự tay chém đầu chủ soái quân địch, chính là Thượng tướng quân Tấn quốc Điền Tử Tín! Trận chiến này, lấy thành quả kích động quần chúng, giương cao uy thế nước ta, mà 30 vạn đại quân Tấn quốc sụp đổ, cũng khiến cho Tấn quốc nguyên khí đại thương, rất nhiều năm sau đó cũng vô lực tái phạm!”
Nói xong vung trường đao lên, lưỡi đao đặt nằm ngang trước mặt hoàng hậu, hoàng hậu bị hù sợ, vội vàng lui lại mấy bước.
“Chém xuống thủ cấp Điền Tử Tín, chính là cây đao này! Hô Diên Vô Hận một trận chiến thành danh, tiên hoàng tự mình triệu kiến, đích thân cầm lấy thanh đao này trong tay hắn, ở trước mặt mấy chục vạn đại quân múa đao trợ hứng, rồi tán dương, nói đây chính là trấn quốc bảo đao! Cũng ngay tại chỗ hạ chỉ trọng thưởng, mệnh cho Hô Diên Vô Hận tổ kiến Kiêu Kỵ quân, Kiêu Kỵ quân hiện tại đến chính là như thế! Hoàng hậu à, bảo đao vì Đại Tề ta xông pha chiến đấu, ngăn cản ngoại địch, chém giết thủ lĩnh quân địch, há những sính lễ của đại hộ nhân gia có thể so sánh được? Không có cây đao này, bao nhiêu đại hộ nhân gia phải nhà tan cửa nát hử? Một vạn cái sinh lễ của đại hộ nhân gia cũng không bằng a! Đây chính là bảo vật gia truyền của Hô Diên gia, ngay cả bảo vật gia truyền đều lấy ra làm sính lễ, đấy mới thật sự là thành ý, nàng còn ngại lễ vật này nhẹ?”
Hoàng hậu trong lúc nhất thời đúng là không biết tường tình trong này, lập tức lúng túng nói: “Bệ hạ nói rất đúng, là thần thiếp kiến thức hạn hẹp!”
Quay ngang thân đao đưa ra trước mặt, mắt nhìn đại đao, Hạo Vân Đồ hỏi: “Bộ Tầm, Thượng tướng quân há có thể không có đao?”
Bộ Tầm sững sờ, không biết hắn có ý tứ gì, cũng không biết làm sao đáp, chờ hắn nói tiếp câu sau.
Hạo Vân Đồ nghiêng đầu liếc hắn một chút, “Thượng tướng quân lấy bảo đao trấn quốc làm sính lễ, quả nhân cũng có quà đáp lễ! Triệu tập thợ giỏi, quả nhân muốn rèn đúc một cây ‘thiên hạ đệ nhất bảo đao’ tặng cho Thượng tướng quân, quân thần vĩnh viễn không phụ nhau!”
“Vâng!” Bộ Tầm dạ, cũng tiếp lấy đại đao đối phương đưa tới, chuyển ra cho thái giám sau lưng, bảo cất kỹ.
Lúc rời khỏi đội xe sính lễ, hoàng hậu lại hỏi: “Bệ hạ, hay là ngài dành thời gian đi xem Thanh Thanh đi, nó gây huyên náo lợi hại, thần thiếp cũng khuyên không được!”
Hạo Vân Đồ: “Vậy liền tiếp tục khuyên, ngay cả sính lễ của Hô Diên gia quả nhân đều đã thu, không có chuyện thu hồi. Có một số chuyện có thể tha cho nó hồ nháo, có một số chuyện không phải do nó, quả nhân không hy vọng ngày đại hôn đó lại náo ra cái trò cười gì đến! Hoàng hậu a, nàng trông coi hậu cung, cần cố gắng hết sức. Hưởng lấy ‘hoàng hậu phúc’, liền phải gánh chịu ‘hoàng hậu trách nhiệm và nghĩa vụ’, nếu nàng không muốn gánh phần trách nhiệm này, có thể nói cho quả nhân!”
Lời nói hời hợt này, lại khiến nội tâm hoàng hậu khẽ run rẩy, cười gượng ép nói: “Thần thiếp đã biết, nhất định sẽ không để cho bệ hạ thất vọng.”
“Tốt, quả nhân còn có việc, công việc hôn sự cụ thể tìm Bộ Tầm thương lượng đi.” Hạo Vân Đồ nói xong cái liền đi.
Bộ Tầm khom người với hoàng hậu cái, cũng rời đi theo .
Trên đường, một tên thái giám vóc người khôi ngô xuất hiện, đứng chờ tại một chỗ giao lộ, chính là thái giám lúc trước đi bắt Lệnh Hồ Thu.
Bộ Tầm dừng lại một chút, sau khi nghe hắn thấp giọng bẩm báo xong, dặn dò lại hắn vài câu, lúc này mới rời đi, lần nữa bước nhanh đuổi kịp theo Hạo Vân Đồ, đi theo ở bên cạnh bẩm báo: “Bệ hạ, Ngưu Hữu Đạo không có tuân mệnh hồi kinh, mà lại chạy mất, hiện tại hẳn là đã rời khỏi Tề quốc.”
Hạo Vân Đồ khẽ giật mình, dừng bước quay người lại hỏi: “Sao lại như vậy?”
Bộ Tầm cười khổ nói: “Ở một cái cứ điểm tại nông trường phía tây, người Giáo Sự Đài đã cản Ngưu Hữu Đạo lại rồi, thoạt đầu hắn cũng rất tốt nói chuyện, ai ngờ khi trời tối, hắn đột nhiên một mồi lửa đốt trụi nông trường, chế tạo hỗn loạn, thừa dịp đêm tối lủi mất, không rõ hướng đi.”
Khóe miệng Hạo Vân Đồ co quắp lại một chút, Ngưu Hữu Đạo chạy là chuyện nhỏ, chuyện hắn đã đáp ứng Ngọc Thương tiên sinh lại không có làm tốt, có chút mất mặt, mặc dù đối phương chưa chắc sẽ truy cứu cái gì. Tuy thế bao nhiêu vẫn là có chút kỳ quái hỏi: “Hắn mang theo chiến mã cùng chạy sao?”
Bên này hạ chỉ cho Ngưu Hữu Đạo, cũng biết đem một tu sĩ ngoại cảnh gọi đến gọi đi là có chút không hợp lý, song bảo hắn chạy trở về, cũng là vì có chỗ cậy vào, Ngưu Hữu Đạo này đến đây chính là nhằm vào chiến mã, chỉ cần chế trụ chiến mã của Ngưu Hữu Đạo lại, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là muốn ngoan ngoãn nghe lời.
Bộ Tầm cũng có chút kỳ quái: “Hắn giống như căn bản liền không có giành tâm tư ở trên chuyện chiến mã gì cả, gần đây nhất ở các nông trường nuôi ngựa khắp nơi cũng không có thất thoát số lượng lớn chiến mã gì, vẫn nằm trong không chế.”
Hạo Vân Đồ: “Hắn không phải tới đây nhằm vào chiến mã sao?”
Bộ Tầm: “Theo lý thuyết hẳn là nhằm vào chiến mã. Nhưng từ tình huống trước mắt xem ra, chỉ có hai cái khả năng. Hoặc là hắn đã sớm âm thầm lặng lẽ tích trữ từng nhóm nhỏ, đã chuẩn bị xong một nhóm chiến mã rồi, thế nhưng tích trữ nhiều chiến mã như vậy, rất khó giấu diếm được thám tử của Giáo Sự Đài các nơi, hàng ngàn hàng vạn con ngựa không phải một khối cỏ nhỏ là có thể bao no, cần khu vực lớn để chăn thả. Âm thầm tích trữ số lượng lớn cỏ khô mà nói, trừ phi hắn đã chuẩn bị từ rất sớm trước cả khi bệ hạ cho, bằng không bỗng nhiên trữ hàng, thì rất dễ bị phát giác. Còn có một cái khả năng thấp, đó chính là hắn đã ẩn trốn đi, căn bản chưa có rời khỏi, vẫn còn đang chuẩn bị mua sắm chiến mã.”
Hạo Vân Đồ: “Vì sao hắn chạy trốn?”
Bộ Tầm: “Gần đây hành vi của hắn có chút kỳ quặc, liên hệ thân phận Hiểu Nguyệt các Lệnh Hồ Thu, sẽ không phải là có liên quan đến Hiểu Nguyệt các đi? Hiểu Nguyệt các an bài Lệnh Hồ Thu ở bên người Ngưu Hữu Đạo là có ý đồ gì? Lệnh Hồ Thu chắc cũng biết được chút gì, mà Lệnh Hồ Thu không nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo thì chết sống cũng không chịu mở miệng, lão nô đang cân nhắc, là có nên lấy Khổ Thần Đan của chính hắn cho hắn dùng thử hay không.”
Nhắc đến Hiểu Nguyệt các, Hạo Vân Đồ hỏi: “Những đệ tử của tam đại phái bị giết kia đã tra ra được manh mối gì chưa?”
Bộ Tầm: “Vẫn như vậy, chỉ tìm được thi thể và di vật, toàn bộ đều bị diệt khẩu, ngay cả Kim Sí mang theo cũng không được tha, cụ thể đã xảy ra chuyện gì ai cũng không biết. Mười lăm tên đệ tử thì không nói, ba con phi cầm chết bất đắc kỳ tử, tam đại phái đã tổn thất không nhỏ!”
Tinh không, biển đêm, thuyền vẫn lướt sóng hăm hở tiến lên.
Quản Phương Nghi gõ cửa phòng Ngưu Hữu Đạo, đi vào nhìn xem, Ngưu Hữu Đạo đang chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ nhìn ra biển cả phía xa, ở trên giường bên cạnh, di thể Hắc Mẫu Đơn lẳng lặng nằm ở đó.
Có mấy lời Quản Phương Nghi không biết có nên nói hay không, nhưng đã mấy ngày đi qua rồi, nên nàng vẫn là quyết định đến nhắc nhở một chút.
“Đạo gia!” Quản Phương Nghi giọng hoạt bát trêu chọc gọi, nàng vốn là rất ít khi nghiêm túc xưng hô hắn là Đạo gia.
Ngưu Hữu Đạo vẫn không quay đầu lại, đáp: “Chuyện gì, nói!”
Đang đứng trước di thể Hắc Mẫu Đơn nhìn nhìn, Quản Phương Nghi thở dài: “Ta nói này Đạo gia, chuyện của Mẫu Đơn cô nương, ta biết ngươi rất khổ sở. . .”
Ngưu Hữu Đạo lập tức cắt ngang, “Ta khổ sở cái gì chứ?”
Quản Phương Nghi: “Ngươi không khổ sở sao? Là người đều có thất tình lục dục, đều có hỉ nộ ái ố, ngươi nói ngươi khổ sở cũng không có ai cười ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được, chuyện sinh ly tử biệt đã thấy nhiều, sớm đã thành thói quen, ta không khổ sở, khổ sở cũng không có ý nghĩa, nếu như nhất định phải nói có khổ sở, có lẽ ta có khổ sở đi.”
“Được được, vấn đề có khổ sở hay không chúng ta không thảo luận nữa, chỉ là hiện tại đường đi về Thanh Sơn quận thì quá mức xa xôi, còn không biết phải phiêu lưu trên biển bao lâu, cứ để Mẫu Đơn cô nương như thế này cũng không phải cách.”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Trước khi lâm chung Mẫu Đơn cô nương cũng đã nói, lênh đênh ở trên biển cũng rất tốt, nàng cũng thật sự thích, ngươi phải chăng nên cân nhắc một chút, thỏa mãn nguyện vọng của nàng được hay không, để sóng biếc biển cả đưa tiễn, kết cục coi như cũng không hẳn là quá xấu.”
Mấy lời nói này của nàng cũng là đã khá uyển chuyển, kỳ thật nàng muốn nói chính là bảo Ngưu Hữu Đạo hải táng cho Hắc Mẫu Đơn đi, có một số chuyện cần phải đối mặt hiện thực, khoảng cách đi đường xa như vậy, thi thể sẽ bị ‘cái kia’, đến lúc đó mùi sẽ rất buồn nôn, nói trắng ra thì cũng không dễ nghe.
Ngưu Hữu Đạo xoay người lại, đi đến trước giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt an tĩnh của Hắc Mẫu Đơn, bình tĩnh nói: “Ngươi sai rồi, nàng không thích lênh đênh ở trên biển, cả đời này của nàng cơ hồ tại một mực lênh đênh rồi, từ sau khi đi theo ta, thật vất vả mới có được ‘cái nhà’ để đặt chân, Thanh Sơn quận chính là nhà của nàng! Khi còn sống lênh đênh, sau khi chết sao còn có thể để nàng lênh đênh nữa, ta muốn mang nàng về nhà, đừng có ai cản ta, cũng không ai cản được ta, ta muốn mang nàng trở về, mang nàng về nhà!”
Quản Phương Nghi nhìn hắn chăm chú, cắn cắn môi, đối phương đã nói đến tình trạng này, nàng cũng không có sức lại đi nói thêm cái gì, một chữ cũng không nói ra được.
Cuối cùng buồn bực than thở một tiếng, cúi đầu rời đi.
Mà Ngưu Hữu Đạo thì ngồi lại ở bên cạnh giường, đơn chưởng nhẹ nhàng đặt ở trên ngực Hắc Mẫu Đơn, chợt thi triển Càn Khôn Quyết, trên khuôn mặt Hắc Mẫu Đơn ẩn ẩn chợt có sương lạnh hiện lên, vẫn an tường như cũ, vẫn duy trì khuôn mặt an tường như lúc nàng rời đi . . . . . .
Hắc Mẫu Đơn