ĐÁP LẠI LỜI YÊU

“Tôi đã không còn yêu anh từ lâu rồi, không yêu, bây giờ không, sau này càng không, vĩnh viễn cũng không yêu!” Nói từng chữ một, cô nhìn chằm chằm vào anh, giống như vô cùng hận anh.

Vừa dứt lời, cô không bao giờ tình nguyện liếc anh một cái, chí dốc hết sức lực vùng khỏi tay anh.

“Buông ra!”

Nhưng anh giữ tay cô quá chặt.



Lồng ngực nóng rực đột nhiên ôm chặt lấy cô.

Chặt kín.

“Không đi.”

Cô nghe được hai từ khàn giọng gấp gáp chui thẳng vào tai, âm run rất rõ.

Làm cảm xúc trốn tránh của Thời Nhiễm triệt để bị châm ngòi.

Hoàn toàn là vô thức, cô lần nữa hung hăng cắn lên cánh tay anh hận không thể cắn đến chảy máu.

Nhưng anh vẫn không hề động đậy.

“Tôi không cần anh thương hại!” Nước mắt không kiểm soát được tràn ướt cả khuôn mặt, cô vừa đẩy vừa cắn anh, “Tôi không bị bệnh! Không cần anh…”

“Người bệnh là anh.”

Lời nói bất giác dừng lại.

Thời Nhiễm bị anh giam giữ chặt chẽ trong ngực, nghe anh ở bên tai cô lặp lại: “Người bệnh luôn là anh, không phải em.”

Từng chữ kiên định tựa như muốn khắc sâu trong lòng cô.

Giây sau, lực đạo ôm cô cuối cùng cũng nới lỏng, sau đó lòng bàn tay ấm áp khô ráo của anh nâng mặt cô lên.

Thời Nhiễm thấy ảnh ngược của mình phản chiếu trong con ngươi đen sâu của anh.

Chật vật không ngờ.

Đây không phải là cô.

Chỉ liếc mắt một cái, tim cô chợt cuồng loạn như muốn lao ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng theo đó dồn dập hỗn loạn, tâm tình lần nữa không khống chế được, ý niệm muốn chạy trốn trong đầu bộc phát.

Tuy nhiên, Sầm Diễn không cho phép.

Anh giữ mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lau đi nước mắt cho cô.

Sau đó anh nói: “Anh yêu em.”

Những giọt nước mắt trong lòng bàn tay vô cùng nóng, cả người Sầm Diễn căng chặt vô cùng ngột ngạt.

“Nửa năm đầu em rời đi, anh chưa từng nhớ đến em.” Anh khó khăn mở giọng, “Bởi vì sợ, sợ một khi nhớ đến sẽ không kiềm chế được mà ngàn mưu vạn kế tìm bằng được em trở về.”

“Sau đó dường như trở thành thói quen, quen với cuộc sống không có em, quen không nhớ tới em, quen không tìm em, tưởng là khắc chế, kỳ thật, là anh chưa bao giờ dám đối mặt.”

Anh nhìn cô, cảm thụ rõ ràng cảm xúc rối loạn của cô, ánh mắt của anh cũng càng ngày càng tối, đậm đến mức không hòa tan được.

“Năm thứ hai, cuối cùng em cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh, không báo trước. Kể từ đó anh luôn mong chờ được nhìn thấy em trong giấc mơ của mình mỗi ngày, chỉ có mơ về em anh mới có thể sống tiếp những ngày sau đó. Mỗi đêm về sau, giấc mơ của anh luôn luôn chỉ có mình em.”

“Mơ thấy em cười với anh, mơ thấy em nói thích anh, mơ thấy lúc mới gặp em đứng bên ngoài nhà kính trồng hoa cười đến rực rỡ chói mắt…”

“Ngày cũng như đêm, cầu mong được gặp em nhưng không thể.”

Khóe mắt cô lại rơi nước mắt.

Sầm Diễn đều nhanh tay lau sạch.

“Tối ngày em trở về anh vẫn cho rằng mĩnh vẫn bình tĩnh được như xưa, nhưng thực tế, tim anh đập rất mạnh thật giống như rốt cục cũng sống lại, giờ khắc đó anh mới biết, sau khi em đi trong lòng anh vẫn luôn trống rỗng.”

Đôi mắt của cô mỗi lúc một sưng đỏ, hô hấp vẫn dồn dập chưa khôi phục lại lại được.

“Anh rất cảm ơn vì em còn nguyện ý trở về.” Cảm giác nghẹn như sắp hít thở không thông, động tác trên tay anh càng thêm dịu dàng, “Anh đã nói rồi, không phải bù đắp vì áy náy mà là một lần nữa ở bên nhau.”

“Bởi vì yêu em nên muốn ở cùng một chỗ với em, không bao giờ muốn em rời đi, bốn năm nay ngày đêm bị tra tấn anh không muốn thử trải qua lần nữa, bởi vì yêu em nên muốn kết hôn với em, từ đầu đến cuối người anh muốn cưới chỉ có mình em, chưa từng có người khác.”

“Trước kia là lỗi của anh, không đáp lại em đến khi em buông xuống thì trêu chọc em ép buộc em, em hận anh cũng đúng, cho nên em muốn trả thù anh thế nào anh cũng sẽ không oán hận, vô luận bao lâu anh đều chờ em.”

“Anh yêu em.” Anh nhìn vào mắt cô, bắt lấy bàn tay của cô đặt trong lòng bàn tay sau đó đặt lên ngực mình, “Nơi này chỉ có em, chỉ có mình Thời Nhiễm, từ lần đầu nhìn thấy em đến nay chưa bao giờ thay đổi.”

Từng câu từng chữ, đặc biệt rõ ràng, tất cả đều rơi vào tai Thời Nhiễm.

Sự ấm áp của ngón tay anh còn lan tràn trên mặt cô, lặng yên không một tiếng động dẫn đến những nơi khác trên cơ thể cô.

Gắt gao, cô nắm chặt tay thành nấm đấm.

Muốn rút về tay về nhưng vẫn bị anh nắm lại, nước mắt không muốn rơi nữa chẳng hiểu sao lại mất khống chế tràn ra mãnh liệt, lau thế nào cũng không hết.

Sầm Diễn nhìn thấy, trái tim hiếm khi ức chế đến đau đớn thế này, kéo dài không biến mất.

Một tay khác giữ mặt cô, anh cúi đầu hôn lên, dịu dàng, cẩn thận hôn sạch tất cả nước mắt của cô, từ khóe mắt đến hai má cuối cùng là môi.

“Em có anh.” Anh khẽ hôn, kề sát môi cô khẽ nói, “Thời Nhiễm, đừng đẩy anh ra cũng không cần trốn, anh sẽ ở bên em, nắm tay em, đi cùng em, chuyện gì cũng không cần sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Mỗi chữ đều chứa đầy tình cảm mà vô cùng kiên định.

Nhưng Thời Nhiễm không muốn nghe.

“Anh đi đi!” Cô vẫn chỉ muốn đẩy anh ra.

“Anh không đi.” Nhận thấy sự kháng cự của cô, Sầm Diễn càng ôm chặt cô hơn, vững vàng, cả đời này cũng không muốn buông ra: “Anh sẽ không để em một mình lần nữa.”

Anh dừng lại buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Ba mươi mốt năm, anh chỉ có một điều hối tiếc duy nhất đó là bốn năm trước đây để em phải rời đi, làm em tổn thương, để em phải tuyệt vọng trong bóng tối, tất cả đều là lỗi của anh.”

Bóng tối…

Tuyệt vọng…

Cuối cùng vẫn đề cập đến chủ đề này, không chút thương tiếc xé rách đoạn hồi ức mà Thời Nhiễm vẫn luôn muốn quên đi.

Trong phút chốc, Thời Nhiễm lại có loại ảo giác lần nữa trở về quá khứ.

Đưa tay không thấy rõ năm ngón, thời gian trôi qua cũng không xác định được, không khí tràn ngập mùi máu tươi, chỉ có mình cô, dần dần chìm trong sự tuyệt vọng, trốn không thoát.

“Anh ở cùng em, đừng sợ.”

Nhưng lần này, cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói của người đàn ông mà thật ra trong lòng mình vẫn luôn chờ đợi trước khi cô hoàn toàn sụp đổ.

Anh nói anh sẽ ở lại cùng cô, anh nói cô còn có anh.

Anh nói…

Khung cảnh trước mắt đã sớm mê man nhưng gương mặt anh lại vô cùng rõ ràng.

Anh giống như mang theo ánh sáng từng bước đi tới trước mặt cô, nắm lấy tay cô, nói cô không cần sợ.

Giờ khắc này, cảm xúc đã chôn sâu tận đáy lòng từ lâu không dám chạm vào cuối cùng cũng tan vỡ.

Thời Nhiễm sụp đổ.

Cô khóc thất thanh, ngón tay gắt gao nắm chặt áo anh: “Khốn khiếp… Anh không đến… Sao anh không đến… Sầm Diễn anh khốn khiếp…”

Khóc đến khổ sở ủy khuất như vậy.

Một cổ chua xót mạnh mẽ xông thẳng vào hốc mắt Sầm Diễn.  

Hóa ra…

Lúc đó cô đã mong chờ sự xuất hiện của anh nhưng anh lại không biết gì, đến tận bây giờ.

Hai tròng mắt lập tức hằn những đường máu đỏ rực, ám sắc cuồn cuộn, anh lần nữa hôn lên môi cô, giọng nói không ngừng run rẩy: “Nhiễm Nhiễm, anh xin lỗi…”

Đôi môi ấm áp, sau đó nóng bỏng.

Thời Nhiễm ngẩng gương mặt đầy nước mắt vội vàng đáp lại, tựa như đang khẩn trương bắt lấy thứ gì đó.

Bàn tay siết chặt của cô dần buông lỏng thay vào đó bắt đầu vòng quanh cổ anh, tay kia giữ lấy anh như cũ dường như muốn nắm lấy niềm hy vọng đưa cô rời khỏi bóng tối.

“Tứ ca…” Cô vừa khóc vừa gọi anh.

“Nhiễm Nhiễm, anh ở đây.”

Chỉ cần câu nói này, tâm tình Thời Nhiễm sụp đổ càng thêm lợi hại, nước mắt rơi như mưa.

Sầm Diễn hôn lên từng giọt nước mắt của cô.

“Không sợ, anh ở đây.” Anh nói.

Trong mắt hai người chỉ có nhau.

Trong nháy mắt hai người đối diện nhau có gì đó dần bùng cháy.

Không thể kiềm chế được nữa.

Huyền quan, phòng khách, phòng ngủ…

Nhiệt độ phút chốc tăng cao.

Hai người không còn lời nào khác chỉ còn lại sự liều chết triền miên.

……

Nửa đêm, Thời Nhiễm khóc mệt mà còn tiêu hao thể lực hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa rốt cục cũng nặng nề ngủ thiếp đi.

Có điều giấc ngủ không đủ an ổn, mày cô luôn nhíu chặt.

Sầm Diễn nhìn cô không rời, vươn tay nhẹ nhàng xoa đến khi mày giãn ra.

Anh cúi đầu dịu dàng hạ một nụ hôn trên trán cô.

Lúc ngẩng đầu lại thoáng nhìn thấy dấu vết trên da cô, nhớ tới lần cuối cùng hai người….

Động tác nhẹ nhàng nhặt quần áo trên giường tùy tiện mặc vào rồi bước xuống, Sầm Diễn xoay người cẩn thận ôm cô lên đi vào phòng tắm.

Điều chỉnh nhiệt độ nước vừa đủ nóng cẩn thận tắm cho cô.

Toàn bộ quá trình Thời Nhiễm cũng không tỉnh lại.

Tắm xong Sầm Diễn lại tìm một chiếc váy ngủ trong tủ quần áo thay cho cô sau đó muốn ôm thẳng lên giường nhưng nhìn đảo qua đống hỗn độn trên giường…

Vì thế, anh nhẹ tay tạm thời đặt cô lên sô pha, đắp chăn cho cô, rồi trở lại bên giường gỡ hết ga trải giường và chăn đem xuống, cuối cùng tìm ra một bộ bằng bông dễ chịu thay vào.

Làm tốt tất cả anh mới một lần nữa ôm Thời Nhiễm trở lại giường.

Cô ngủ say còn Sầm Diễn thế nào cũng không ngủ được, định đi bỏ ga trải giường vào máy giặt giặt trước nhưng vừa mới động thì bàn tay mảnh mai không xương của cô đã bắt lấy anh.

“Tứ ca…”

Cơ thể Sầm Diễn cứng đờ.

Anh quay sang nhìn thấy cô vẫn nhắm mắt ngủ say, cô gọi tên anh trong mộng, kéo tay không cho anh đi.

Khóe mắt cô cũng bất ngờ thấm ướt, có nước mắt lại rơi xuống.

Trái tim Sầm Diễn co rút nặng nề, nỗi đau dai dẵng kia lặng lẽ lan tràn từng ngóc ngách trong cơ thể anh, sắc nhọn đâm vào vô cùng đau đớn.

Anh nhắm mắt lại.

“Anh ở đây.” Anh cúi đầu thành kính hôn đi những giọt nước mắt kia.

Anh không cử động nữa mà nằm đến bên cạnh ôm cô vào lòng.

Thời Nhiễm đang ngủ say dường như cảm ứng được cũng ôm ngược lại anh.

Ôm rất chặt tựa như chỉ cần buông lỏng một chút bóng tối sẽ lần nữa bao trùm lấy cô.

“Đừng đi…” Mơ mơ màng màng, cô vô thức thì thầm, “Đừng đi mà…”

Thanh âm rất nhẹ, mà nghe kỹ chính là sự run rẩy khó phát hiện.

Cô vẫn còn sợ hãi.

Sầm Diễn chưa bao giờ đau xót thế này.

Ai cũng biết, Thời Nhiễm vốn không sợ trời không sợ đất.

Nhưng chẳng qua nỗi sợ hãi chôn sâu trong đáy lòng cô mãi đến hôm nay mới hoàn toàn bộc phát.

Nếu như lúc trước…

“Tứ ca…”

Bỗng nhiên một tiếng gọi nhỏ kéo suy nghĩ của Sầm Diễn trở về.

“Anh ở đây.” Anh ôm chặt lấy cô, nụ hôn dịu dàng lần lượt rơi xuống mặt và môi cô, “Đừng sợ, ngủ nào.”

Cũng giống như trong khoảng thời gian này mỗi đêm đều dỗ cô ngủ.

Dần dần, cơ thể Thời Nhiễm thả lỏng.

Sầm Diễn muốn tiếp tục ôm cô ngủ nhưng chợt nghĩ đến đêm nay cô khóc nhiều như vậy sáng mai tỉnh lại sợ là mắt sẽ sưng rất khó chịu.

Vì thế anh lại bước xuống giường lần nữa, tìm khăn sạch dùng nước lạnh làm ướt cẩn thận đắp lên mắt giúp cô tiêu sưng.

Tất cả đèn trong căn hộ đều bật, phòng ngủ sáng như ban ngày có thể khiến Sầm Diễn thấy rõ mọi thứ.

Nhưng không đủ.

Cho dù nhìn cô bao lâu vẫn không đủ.

Sau khi đắp xong anh mới nằm lên giường ôm cô vào lòng.

Đêm nay là một đêm dài, nội tâm thay đổi liên tục, Sầm Diễn thức trắng đến bình minh.

Ngày hôm sau.

Hơn 7 giờ sáng, Thời Nhiễm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Sầm Diễn cũng không rời giường mà nằm cùng cô.

Nhưng chốc lát sau, trong phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Anh cau mày, sợ đánh thức cô liền nhẹ tay nhẹ chân rút cánh tay đang bị cô gối đến tê cứng nhanh chóng đi ra ngoài.

Là điện thoại di động của cô đang đổ chuông.

Sầm Vi Nịnh gọi cho cô.

Sầm Diễn không chút do dự tắt máy rồi chuyển sang chế độ im lặng, lúc trở về phòng ngủ anh lập tức nhạy bén nhận ra sự khác biệt…

Cô đã thức.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi