ĐÁP LẠI LỜI YÊU

Còn chưa nhấc chân lên, Sầm Diễn lại nghe được tiếng thông báo từ điện thoại.

Lần này là của anh.

Anh quên tắt âm điện thoại của mình.

Nhíu mày, nhanh chóng xoay người trở lại phòng khách, ở góc sô pha tìm được điện thoại của mình cầm lên.

Là Tịch Thần gọi tới.

“Chuyện gì?”

“Sầm tổng, sáng nay anh và Lâm đổng của Thịnh Thế hẹn chơi golf, tôi đã đến biệt thự Hương Long rồi, anh không ở nhà sao?”

Sầm Diễn không chút chần chờ: “Dời đi, tôi sẽ tự mình gọi cho Lâm đổng.”

“Nhưng…”

“Đô đô đô —”

Tịch Thần còn chưa kịp nói gì, âm thanh ngắt máy đã chui vào trong tai.

Vẻ mặt anh mờ mịt, thậm chí bắt đầu hoài nghi người vừa nói chuyện với mình rốt cuộc có phải Sầm tổng hay không, bằng không làm sao Sầm tổng có thể từ chối xã giao quan trọng thế này?

Phải biết rằng trọng tâm của ngày hôm nay không phải là chơi golf mà là bàn về một dự án hợp tác quan trọng.

Cũng chính lúc này, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt của Thời Nhiễm.

Chẳng lẽ…

Lại là vì Thời tiểu thư?

Vừa nghĩ đến khả năng này, hơn nữa còn đủ loại sự tình xảy ra ở New York, tâm tình Tịch Thần nhất thời càng phức tạp hơn.

Aiz.

Cuối cùng anh nhịn không được cảm khái, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, tình yêu đến rồi, người máy cuồng công việc chuyên nghiệp Sầm tổng cũng sẽ thay đổi.

Chậc…

Tắt âm điện thoại di động, Sầm Diễn trở lại phòng ngủ.

Anh chắc chắn rằng cô đã thức dậy.

Khác với vừa rồi, giờ phút này cô đã giấu cả người trong chăn.

Anh không nói gì, nhẹ nhàng lên giường nằm xuống ôm cô vào lòng ngủ cùng cô như trước.

Chỉ là bất kể anh nằm xuống hay ôm lấy cô thì người trong lòng vẫn chưa phản ứng lại một chút, xem anh không tồn tại.

Sầm Diễn ôm chặt cô hơn nữa.

Vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng, vẫn là Sầm Diễn thỏa hiệp trước.

“Thời Nhiễm.” Anh thấp giọng gọi cô.

Vẫn không cử động.

Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô, khóe môi chợt gợi lên độ cong rất nhạt.

Một giây sau, anh dứt khoát chui vào chăn giống như cô, dùng chăn che kín đầu lại.

Thời Nhiễm trong chăn buồn bực có chút khó chịu nhưng cô không muốn ra ngoài càng không muốn nhìn thấy người đàn ông kia.

Cô dĩ nhiên cảm giác được anh đang ôm cô, cũng nghe thấy anh gọi cô.

Cô chỉ không muốn đáp lại anh.

Thời gian dài, trong chăn càng ngột ngạt, Thời Nhiễm tiếp tục nhẫn nại.

Đột nhiên phía sau có gió nhẹ thổi qua, không khí mát mẻ bên ngoài lọt vào thay thế sự nặng nề bên trong, cô còn chưa kịp phản ứng đã có một đôi tay không hề báo trước ôm lấy!

Cách váy ngủ mỏng manh, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến da thịt cô.

Có chút nóng.

Nhưng mà nóng hơn chính là…

Nụ hôn của anh!

Anh cũng chui vào chăn từ phía sau ôm lấy cô, đôi môi mỏng lập tức dán trên vai cô.

Từ nhẹ nhàng đến cường thề, từ ấm áp đến nóng bỏng …

Hơn nữa còn xoay người cô lại để cô đối mặt với anh.

“Nhiễm Nhiễm…”

Anh gọi cô, trầm thấp trêu người, thâm tình quyến luyến, đồng thời hơi thở phả lên vai cô theo đó mà xuất hiện những cảm xúc khác thường.

Mắt thấy anh sắp hôn lên môi mình…

Thời Nhiễm cuối cùng phục hồi tinh thần từ sự ngột ngạt trong chăn cùng mê hoặc của anh.

Cô dùng sức cắn anh, sau đó thừa dịp anh không đề phòng nhấc chân muốn đạp anh xuống giường!

Sầm Diễn sớm đã có cảnh giác.

Gần như cùng lúc cô nhấc chân lên anh liền đè cô lại làm cho cô không thể nhúc nhích.

“Này…”

Nghe được tiếng cô đau mà hít một hơi khí vào.

Trong chăn quá tối không nhìn thấy được cô làm sao, Sầm Diễn cau mày vội vàng vén chăn lên.

“Làm sao vậy?” Anh khàn giọng hỏi

“Ba —”

Một tiếng thanh thúy vang lên, tay cô đập mạnh vào anh, giây sau liền xoay người đưa lưng về phía anh.

“Đi ra ngoài!”

Thấy cô muốn che kín đầu lần nữa, Sầm Diễn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy chăn ngăn cản hành động của cô.

“Không khó chịu sao?”

Thời Nhiễm muốn cướp về thế nhưng cô không phải đối thủ của anh, cộng thêm cả người bây giờ chút khí lực cũng không có.

“Còn không đi?!” Cô phát cáu.

Thẳng đến lúc này, Thời Nhiễm mới hậu tri hậu giác phát hiện giọng nói của mình lại khàn đến không cách nào hình dung, còn mang theo một tia nũng nịu, nam nữ từng trải chỉ cần nghe qua liền có thể hiểu được nguyên nhân tạo thành là gì.

Ngay lập tức, tâm trạng của cô trở nên tồi tệ hơn.

Tính tình xấu không khống chế được muốn xông ra, vẫn muốn nói đó nhưng cơ thể một lần nữa được đưa đến trước ngực anh.

“Tôi cho anh….”

“Muốn đi thì tối hôm qua lúc em nói ra những lời đả thương kia anh đã đi rồi, nhưng anh biết, nếu anh đi thì từ nay sẽ không còn khả năng ở bên em, em cảm thấy anh sẽ đi sao?”

Lời nói trầm khàn từ môi mỏng của Sầm Diễn phát ra, Thời Nhiễm bị anh ôm còn có thể cảm giác được lồng ngực phập phồng của anh khi nói chuyện.

Anh ôm thật chặt tựa như bất kể chuyện gì xảy ra cũng không thể chia cách hai người.

Dường như có gì đó đang rục rịch muốn xông ra, Thời Nhiễm không hiểu sao cảm thấy có chút chua xót dâng lên hốc mắt ép cô phải khóc.

Anh hiểu rõ cô.

Nếu tối qua anh thật sự rời đi điều đó có nghĩa là sự chấm dứt hoàn toàn giữa anh và cô.

Thời Nhiễm cắn môi.

“Sẽ không đi, cũng sẽ không bao giờ để em phải rời đi nữa.” Một lúc lâu sau không nhận được câu trả lời của cô, Sầm Diễn cúi đầu hôn lên tóc cô, nói lại lời nói tối qua trong trạng thái cô thanh tỉnh, “Anh luôn ở bên em.”

Động tác cắn môi của Thời Nhiễm vô thức càng chặt chẽ và nặng nề hơn.

“Tôi không cần anh ở bên” Cô dường như nổi nóng, lồng ngực càng ngày càng buồn bực, không nhịn được lại nặng nề đá anh phát tiết.

Nhưng mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

Sau đó, bàn tay của người đàn ông vươn tới trước mặt cô.

“Cắn vào đây.” Anh bình tĩnh nói, giống như dỗ dành cô.

Không hiểu sao, hốc mắt Thời Nhiễm lại có chút nóng lên, quá nhiều cảm xúc xông thẳng vào, sửng sốt một giây, cô liền cắn lên cánh tay anh.

Cực mạnh.

Tên đáng ghét!

Đáy lòng có âm thanh mắng hết lần này đến lần khác, cô nghiến răng thốt lên: “Khốn khiếpi!”

Giọng nói khẽ run, cô không ý thức được, nhưng Sầm Diễn nhận ra.

“Ừm, anh khốn khiếp.” Anh khàn giọng trả lời, càng ôm chặt cô, “Còn muốn cắn hay không?”

Thời Nhiễm hít mũi, im lặng.

Lồng ngực Sầm Diễn buồn bực, yết hầu cũng căng thẳng từng đợt.

Anh đưa tay vén mái tóc xõa tung của cô, bất giác buông nhẹ giọng hỏi: “Có dễ chịu hơn không?”

Không nói rõ ra nhưng Thời Nhiễm biết anh đang ám chỉ điều gì.

Anh hỏi chuyện tối qua.

“Không cần anh lo!” Cô hờn dỗi kêu lên, ủy khuất thiếu chút nữa rơi nước mắt, rõ ràng từ lúc tỉnh lại đã tự cảnh cáo bản thân không được khóc nữa.

Nhưng chỉ cần anh còn bên cạnh thì cô lại nhịn không được.

“Không cần anh lo.” Cô lặp đi lặp lại, là nói cho anh nghe cũng là đè nén những cảm xúc vô thức kia.

Thật ra trong lòng Thời Nhiễm biết tối qua chân chính thoải mái khóc một hồi, tâm tình xấu chôn sâu tận đáy lòng thời gian lâu như vậy đã được phát tiết đi rất nhiều.

Cô không còn khó chịu và áp lực nữa.

Hoặc là nói, mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, tối qua chính anh đã giúp cô gỡ bỏ một chút khúc mắc, nếu tối qua anh thật sự đi rồi tình trạng bây giờ tuyệt đối sẽ không như vậy, có lẽ cô sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Gắt gao, cô lại cắn môi.

Ngay sau đó ngón tay của người đàn ông đã ngăn cản cô, thấp giọng dỗ dành: “Đừng tự cắn mình, sẽ đau, muốn cắn thì cắn anh, được không?”

Câu nói không thể đơn giản hơn, thậm chí căn bản không tính là lời tỏ tình, ít nhất so với những câu thổ lộ tối qua của anh thì kém xa nhưng chính là một câu như vậy lại làm cho nước mắt Thời Nhiễm vô cùng không có tiền đồ rơi xuống.

Rõ ràng cô không thích khóc, số lần khóc từ nhỏ đến lớn chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến nỗi tất cả đều ở trước mặt anh.

Cô rất ghét khóc.

“Đừng khóc.” Người đàn ông dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cô nghe thấy tiếng anh kiên nhẫn dỗ mình.

Nhưng không biết có phải đúng như người ta thường nói hay không, một mình ủy khuất khổ sở kỳ thật còn tốt, vẫn có thể kìm nén chôn trong lòng, nhưng khi có người đến an ủi, những ủy khuất kia bất ngờ bị phóng đại.

Giống như giờ phút này.

Một câu nói của anh khiến ngực cô nặng nề khóc không ra tiếng nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống, tựa hồ muốn bù vào cho tất cả những năm trước đây.

Chỉ ngắn ngủi chưa đến nửa phút, Thời Nhiễm liền khóc đến nước mắt mông lung, thở không ra hơi.

Sầm Diễn hiểu được cảm xúc của cô.

Không an ủi nữa, anh dứt khoát để cô thoải mái khóc, đem nỗi buồn bực còn lại trong lòng khóc sạch sẽ, anh ôm cô, không nói gì, tay khẽ vuốt ve lưng cô yên lặng trấn an.

Chờ cô khóc đủ rồi, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.

Từ chân mày đến hai má cuối cùng là khóe môi.

Ôn nhu lưu luyến, không liên quan đến dục vọng, chỉ muốn nói cho cô biết anh luôn bên cạnh cô.

Thời Nhiễm cảm giác được.

Tính tình cáu kỉnh vẫn còn đang nhắm vào anh, cô vừa làm ra vẻ muốn đẩy anh vừa tránh né nụ hôn của anh, ấm ức lên án: “Ai cho anh hôn!”

Sầm Diễn dừng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Ngón tay vuốt ve mặt Thời Nhiễm, trả lời: “Là anh muốn hôn em.”

Ánh mắt của anh quá mức thâm tình lại vô cùng nóng, Thời Nhiễm quay mặt đi tức giận nói: “Không cần.”

“Được.” Dừng một chút, anh lại mở miệng, “Chờ anh một chút.”

Vừa dứt lời anh liền đứng dậy.

Anh vừa động Thời Nhiễm lập tức xoay lưng về phía anh.

Sầm Diễn thấy cũng không nói gì.

Thời Nhiễm chỉ cảm giác được anh bước xuống giường đi vào phòng tắm, sau đó không biết làm gì mà chốc lát sau đã quay lại.

“Nhắm mắt lại.” Cô nghe anh nói.

Theo bản năng muốn nói không nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lông mi lại run rẩy vẫn từ từ nhắm mắt lại.

Kế đó có khăn ướt phủ lên mắt cô.

“Mắt dễ sưng, đắp lên.” Sầm Diễn thấp giọng nói, thấy cô nằm có vẻ không thoải mái thì dứt khoát ôm lên, để cô nằm trong ngực anh.

Thời Nhiễm không lên tiếng, anh cũng vậy.

Sự yên tĩnh bao phủ xung quanh xua tan áp lực khi nãy, giờ phút này trở nên ấm áp hơn không ít.

Sầm Diễn một tay cầm khăn mặt đắp cho cô, tay kia thì nắm lấy tay cô, lúc đầu chỉ đơn giản nắm lấy sau đó kìm lòng không được liền đan mười ngón tay với cô.

Hễ Thời Nhiễm vừa động anh lập tức nắm chặt hơn chút giữ cô lại.

Cuối cùng Thời Nhiễm không động đậy nữa, cũng không còn sức lực để động, cô chưa bao giờ thoải mái khóc một trận hao phí thể lực và tinh thần như thế, dù là đã qua một đêm.

Mà vừa rồi lại khóc thêm chốc lát, giờ phút này được anh chườm lạnh dễ chịu hơn rất nhiều nên Thời Nhiễm lại càng không muốn động đậy, nhưng cũng không muốn nói chuyện.

Chẳng qua là người đàn ông cạnh cô không tính như vậy.

Khi chườm xong, anh buông khăn xuống, tay kia cầm lấy tay cô.

Tim Thời Nhiễm bỗng dưng đập dồn dập, trực giác cho cô biết anh đang muốn nói gì đó.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi